XtGem Forum catalog
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326503

Bình chọn: 9.5.00/10/650 lượt.

hoại cũng càng mạnh. Khối tuyết ẩm còn có thể mang theo cây cối

cùng đất đá ven đường, tạo thành tuyết đá lớn hơn nữa. Một khi có ai bị cuốn

vào trong đó, tuyệt không may mắn như gặp phải tuyết khô. Hơn nữa tuyết ướt một

khi dừng lại, sẽ lập tức đông lạnh, nếu ai bị chôn phía dưới, rất khó thoát

khỏi." Tiên ông nói đến đây ngừng một chút, thấy Mạc Hi cùng Mộc Phong

Đình hai người vẻ mặt ngưng trọng, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, kinh ngạc

nói: "Chẳng lẽ nhị vị đã gặp phải?"

Mạc

Hi cung kính nói: "Không dối gạt tiên ông, hai chúng tôi đúng là hôm qua

từ sườn nam xuống núi, vừa vặn gặp phải 'tuyết chảy', tìm được đường sống trong

chỗ chết mới trở lên núi."

Tiên

ông cười nói: "Cô nương đại nạn không chết, tất có hậu phúc." Ngừng

chốc lát, ông ta bổ sung: "Sườn nam đón nắng, càng thêm nguy hiểm, hơn nữa

sườn nam độ dốc nói đứng không đứng, nói phẳng không phẳng, cũng là nguy hiểm

nhất."

Mạc

Hi hiếu kỳ nói: "Độ dốc lại có liên quan gì?"

Tiên

ông nói: "Là như thế này, nếu thế núi quá dốc, sẽ không đủ dày để hình

thành tuyết đọng, mà triền núi bằng phẳng lại không thể sinh ra 'tuyết chảy'.

Cho nên nơi không dốc không phẳng, mới là nguy hiểm trong nguy hiểm. Nói sườn

nam nguy hiểm, còn bởi vì một điểm. 'Tuyết chảy' cũng giống như thác lũ, rất

thường lặp lại ở cùng một nơi, nói cách khác, nếu ở một nơi nào đó đã xảy ra

'tuyết chảy', hoàn toàn có thể ở cùng nơi đó, cách một khoảng thời gian liền

lặp lại. Mà sườn nam này, theo lão phu biết, hàng năm xảy ra 'tuyết chảy' đâu

chỉ một lần." Ngừng một chút, ông ta trịnh trọng nói tiếp: "Cô nương,

nếu thật sự muốn xuống núi, đừng vội trong lúc này. Phải chờ thời tiết rét

lạnh, khí trời âm trầm. Tuyết lớn vừa qua khỏi, hoặc sau khi liên tục rơi mấy

trận tuyết cũng không nên liều lĩnh lên đường. Lúc này, tuyết mới rơi hoặc tầng

tuyết đọng chưa vững chắc, chỉ cần chút náo động cũng đủ để gây ra tuyết lở.

Sau tuyết lớn lại thường có thời tiết tốt, phải bỏ qua thời tiết tốt chờ tuyết

chảy qua đi, mới có thể hành động. Nếu vạn bất đắc dĩ, phải đi ngang nơi nguy

hiểm, nên chọn lúc mặt trời đã mọc chừng một hai canh giờ hãy đi, nếu có tuyết

chảy cũng đã xảy ra được hơn nửa, như vậy mới có thể giảm bớt nguy hiểm."

Mạc

Hi lại vái thật sâu, nói: "Đa tạ tiên ông đề điểm. Theo tiên ông, 'tuyết

chảy' có thể do người gây ra hay không?"

Tiên

ông nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần người thường đứng trên núi dậm chân

một cái cũng có thể. Đừng nói đến người học võ."

Mộc

Phong Đình cùng Mạc Hi nhìn nhau, cảm thấy đã chắc chắn được trận tuyết lở này

cùng Cù Diệu thoát không được liên quan. Ông ta cố ý để Mạc Hi chờ rất nhiều

ngày, chỉ sợ căn bản không phải chờ trưởng lão hợp nghị việc Thừa Ảnh, mà là

đang đợi thiên thời!

Mạc

Hi nói: "Đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc."

Tiên

ông kia cười khoát tay, liền đem theo thỏ tuyết rời đi.

Mạc

Hi nói: "Chúng ta lại đi đào mộ đi."

Mộc

Phong Đình nói: "Có phải cô biết Lạc Hằng chết như thế nào hay

không?"

Mạc

Hi lắc đầu nói: "Chỉ đoán thôi."

May

mắn cánh rừng sau sương phòng không lớn, dấu vết mộ đất mới chôn trong tuyết

đọng lại hết sức rõ ràng, hai người rất nhanh liền tìm được.

Theo

thường lệ, chuyện thiếu đạo đức như đào mộ người đều do Mộc Phong Đình động

thủ.

Đại

khái lúc chôn vô cùng qua loa, hố đào không sâu, rất nhanh thi thể Lạc Hằng

cũng đã lộ ra. Mạc Hi nhìn kĩ vết thương trên cổ hắn, không ngờ lại y như vết

thương trí mệnh mà bọn họ nhìn thấy trên thi thể ở Diêm Vương Pha, cũng là một

vết đen nhỏ.

Mạc

Hi nói: "Chẳng lẽ những người ở Diêm Vương Pha cũng bị băng gây thương

tích? Nhiều người như vậy chắc sẽ không phải là trùng hợp chứ. Hung thủ dùng

nhũ băng mà không phải vũ khí tầm thường, nói không chừng vì che giấu binh khí

độc môn của mình, hoặc là vì che giấu chuyện mình có võ công."

Mộc

Phong Đình nói: "Vô cùng có khả năng." Hắn trầm ngâm một phen, nói:

"Ta cảm thấy chuyện Diêm Vương Pha cũng là Cù Diệu gây nên. Ta sẽ đi vạch

trần lớp vỏ của ông ta, cô hãy âm thầm xem, trăm ngàn lần đừng hiện thân."

Mạc

Hi trong lòng biết hắn đã biết việc mình không thể dùng kiếm, ngoan ngoãn gật

đầu. Nàng không phải là người cậy mạnh, đã có người nguyện ý xung phong đi đầu,

nàng sao lại không vui vẻ làm theo.

Hai

người bàn xong, liền đợi đến đêm khuya yên tĩnh. Mạc Hi mặc dù cổ tay bị

thương, nhưng công lực vẫn còn. Lấy khinh công của hai người muốn giấu Cù Diệu,

im hơi lặng tiếng lẻn vào Bích Tiêu Các không phải là việc khó.

Toàn

bộ Bích Tiêu Các chỉ có một chỗ đèn sáng. Hai người nhẹ nhàng nhảy lên, xuyên

qua cửa sổ nhìn trộm bên trong. Quả nhiên thấy Cù Diệu dưới đèn, hai tay nắm

một chuôi kiếm không có mũi, lẩm bẩm: "Thừa Ảnh a Thừa Ảnh, vì sao mi

trong tay ta lại không thể trở thành một thanh lợi khí. Hà Quần Thanh đem mi

truyền cho ta, đơn giản là vì hắn phát hiện lệ khí (khí tà ác) trong cơ thể ta, muốn mượn sức mi áp chế cổ tà khí này,

đề phòng ta độn nhập ma đạo. Năm đó nếu hắn đem mi cho ta, nay lại dựa vào cái

gì nghĩ đến chỉ cần phái một con ranh tới c