80s toys - Atari. I still have
Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325425

Bình chọn: 9.5.00/10/542 lượt.

bàn đầy ắp thức ăn, lấy một miếng thịt gà vàng óng ánh nhét vào miệng, nhai,

nuốt, công phu không tới hai phút đã giải quyết xong một miếng, kế tiếp

là động tác được lặp lại.

Chẳng bao lâu sau, cô đã tiêu diệt hết 3 miếng thịt gà, hai ngón tay còn vương hương vị cay cay của cánh gà cộng thêm một 1 bên là hương vị ngọt ngào của bỏng ngô, ăn no lại ực một hớp cola, no nê thuận tiện đánh một cái ợ.

"Sao anh không ăn." Tăng Tĩnh Ngữ tò mò hỏi, "Anh không thích ăn cái này à?"

Thiệu Tuấn bình tĩnh lắc đầu, "Còn ăn được nữa không? Anh mua thêm cho em một phần nữa."

"Ợ..... " Tăng Tĩnh Ngữ sát phong cảnh lại ợ một cái nữa, vội vàng nắm khăn

giấy trong khay lau sạch sẽ móng vuốt đầy dầu, không ngừng liên tục phất tay: "Không cần, ăn nữa bụng của em sẽ nổ mất."

"Còn muốn đi đâu nữa không?" Khóe môi Thiệu Tuấn khẽ mở ra, mặt than ngày thường nay

tràn ngập nhu tình, trong con ngươi của anh thoáng qua tia cưng chiều,

ánh đèn chiếu vào trên mặt, ngũ quan anh tuấn cường tráng càng thêm thâm thúy, thân hình lớn khỏe, có cương có nhu.

Tăng Tĩnh Ngữ khẽ

nhếch miệng, cặp mắt đăm đăm, ngây người mấy giây, không kiềm hãm được

nuốt nước miếng một cái, "Anh không được cười nữa."

"Hả ?" Thiệu Tuấn có vẻ hơi mờ mịt.

Tăng Tĩnh Ngữ đặt hai tay lên bàn, nửa người trên ngả về phía trước, sắc mặt nghiêm túc, giọng trầm lại: "Anh có biết lúc cười lên trông anh rất đẹp trai không, có thể thay cơm đó?" Dùng cơm ăn để hình dung thay sắc đẹp

có vẻ cũng quá hàm súc đi, cái này chẳng khác nào là trắng trợn quyến rũ người ta mà.

Là một thành viên cao cấp của Hiệp mê trai bí mật (An: An dựa theo ngữ cảnh để chém đấy ạ , cơ mà An là thành viên không bí mật của cái hội này đấy bà con ạ!),

Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy nếu Thiệu Tuấn còn cười như vậy nữa, cô nhất định sẽ không khống chế nổi nữa.

Sắc mặt Thiệu Tuấn biến đổi với tốc

độ tên lửa, hai bên quai hàm ửng đỏ trong nháy mắt lại biến mất không

thấy tăm hơi, con ngươi tĩnh lặng, lông mi nhíu lại, mặt nhăn lên,

nghiêm túc nói, "Em tốt nghiệp tiểu học như thế nào vậy, có thể dùng sắc đẹp thay cơm được à?"

Bên ngoài cửa kính, mưa phùn mông lung vẫn lơ phơ lất phất bay trong không khí, bầu trời không có một dấu hiệu

chuyển biến tốt nào, không khí trong cửa hàng ấm áp náo nhiệt, Thiệu

Tuấn và Tăng Tĩnh Ngữ ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai chịu thua ai.

Hai người đột nhiên im lặng, thời gian dừng lại,

mọi người đi ngang qua thỉnh thoảng xoay đầu lại liếc một cái, người

trong cuộc vẫn không hay biết, không biết là mọi người đang chăm chú

nhìn mình.

Tăng Tĩnh Ngữ chớp chớp hai mắt, lông mi mỏng nhàn

nhạt như cánh bướm khẽ cong, từ trước đến giờ da mặt cô dày có tiếng, tự nhận độ dày da mặt mình có thể so với vỏ trái đất cô ——– thế nhưng lại

đỏ mặt.

Sau đó, cô nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác.

"Cái đó. . . . . . . . . . . . . . . . . Cái đó, bên ngoài trời vẫn còn mưa, chúng ta ngồi một thêm một lát nữa rồi hãy đi." Tận đáy lòng Tăng Tĩnh

Ngữ đem mình hung hăng khinh bỉ một phen.

Sắc mặt Thiệu Tuấn vẫn bình thường, không biến sắc, trong lòng thầm vui sướng, thì ra cô ấy cũng có lúc biết thẹn thùng.

Từ KFC đi ra đã là buổi chiều, mưa hình như càng ngày càng lớn.

Từng giọt mưa rơi vào ô phát ra tiếng vang lộp bộp, Thiệu Tuấn đứng gần

đường lớn, tay phải cầm ô, Tăng Tĩnh Ngữ kéo anh, tay phải luôn theo

thói quen che ô cho người bên cạnh.

Chưa tới mấy phút sau, Thiệu Tuấn đã sắp bị cô kéo đến lối đi bộ rồi.

Thiệu Tuấn đột nhiên dừng bước, anh vừa định nói đi sang bên trái, đột nhiên

một chiếc xe chạy tới, nước bẩn bắn lên khắp người Thiệu Tuấn, Tăng Tĩnh Ngữ phản ứng theo thói quen mắng người lái xe: "Anh có biết lái xe

không thế?."

Cô trời sinh giọng nói rất lớn, tiếng la trong trẻo

mà rõ ràng, xe trước mặt rất nhanh dừng lại, từ trong cửa xe thò ra một

cái đầu.

"Mình đi như vậy còn trách người khác, không có đụng chết các người là tốt rồi."

Tăng Tĩnh Ngữ nổi điên, sao lại có người không biết phải trái như vậy, lôi

kéo Thiệu Tuấn tiến lại gần cái xe. Cô gái bên trong xe thấy bọn họ tiến lại, bộ dáng nghiêm chỉnh, cằm nâng lên thật cao, đôi mắt nhỏ trừng

tròn xoe, cho thấy rõ sự cay nghiệt, "Thế nào, không phục sao.”

"Xin lỗi anh ấy."

"Cô có bị bệnh không."

Tăng Tĩnh Ngữ định cẳng cổ mắng, không ngờ cửa sổ ghế ngồi phía sau xe chậm

rãi hạ xuống, một gương mặt trầm ổn anh tuấn phát ra âm thanh trầm thấp

từ tính, nhàn nhạt nói: "Tôi thay cô ấy nhận lỗi với hai người."

"Chuyện này không có gì." Tăng Tĩnh Ngữ nhỏ giọng lầm bầm, sau đó còn chưa nói

thêm câu gì, người đã bị Thiệu Tuấn mạnh mẽ kéo xa khoảng mấy thước. "Sao anh kéo em đi

nhanh như vậy, anh không thấy anh ta đang nhận lỗi với anh sao?" Đối với hành động Thiệu Tuấn kéo cô đi, Tăng Tĩnh Ngữ cảm thấy khó hiểu.

Đi xa thêm mấy bước, qua giọt mưa rơi xuống ô vang tiếng lộp bộp, mơ hồ

còn có thể nghe tiếng xe hơi khởi động, lúc này Thiệu Tuấn mới thả chậm

bước chân, không nói lời gì đổi một vị trí, một cánh tay đem Tăng Tĩnh

Ngữ ôm vào trong lòng.

"Sao thế, ghen à?" Tăng Tĩnh Ng