
huốc lá.
Tăng Tĩnh Ngữ đến trạm, thấy Thiệu Tuấn đang đứng ở trạm xe.
Áo sơ mi trắng mặc với quần Jean đơn giản, trong tay cầm một cái ô nhưng không có mở ra.
"Anh có ô sao lại không mở ra?" Tăng Tĩnh Ngữ nhanh chóng đi tới bên cạnh
anh, đưa tay sờ sờ quần áo của anh, mặc dù không rất ướt, nhưng là bị
bắn nước hơi ẩm ẩm.
Thiệu Tuấn đem cái ô trong tay đưa cho Tăng Tĩnh Ngữ, "Cái này đâu gọi là mưa, che ô rất phiền toái."
"Vậy anh mang nó theo nó làm gì?" Tăng Tĩnh Ngữ đứng yên tại chỗ, giận dỗi không nhận lấy cái ô.
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Anh đây không phải là sợ cô gặp mưa sao, quả nhiên không thể đối với cô quá tốt.
Nhưng mặc dù Tăng Tĩnh Ngữ không phối hợp với anh, anh cũng không còn tức
giận, chỉ là yên lặng cầm lại cái ô, sau đó lại yên lặng mở ra, cuối
cùng, yên lặng đưa ô lên không để nước mưa rơi xuống người Tăng Tĩnh
Ngữ.
"Á....?" Tăng Tĩnh Ngữ kinh ngạc, có chút thụ sủng nhược
kinh nhìn về phía Thiệu Tuấn, không nhịn được đưa tay đặt lên trán Thiệu Tuấn, "Anh bị sốt à, tại sao đột nhiên đối với em tốt như vậy."
Gương mặt tuấn tú xẹt qua một chút lúng túng, tự nhiên rủ xuống, tay trái nắm lại đưa lên môi ho nhẹ một tiếng, già mồm át lẽ nói: "Anh không tốt với em khi nào?"
Tăng Tĩnh Ngữ ngây ngô, nhìn Thiệu Tuấn quỷ dị kinh hãi, ánh mắt hừng hực lửa, "Xin hỏi anh đã đối tốt với em bao giờ?"
Thiệu Tuấn im lặng, thật ra thì chính anh cũng không biết anh đối với Tăng
Tĩnh Ngữ có thể coi là tốt hay không, cô gọi điện thoại anh nhận, cô càu nhàu anh nghe, trừ lần đó ra thì không còn chuyện gì khác. Một lần, lần đầu tiên làm nhiệm vụ có kích nổ, khiến anh bị thương, thời gian đó
Tăng Tĩnh Ngữ thường xuyên đến bệnh viện chăm sóc cho anh, hơn nữa đối
với anh đặc biệt tốt, ăn, mặc, ở, đi cái gì cũng hỏi han, mua đồ ăn, đưa hoa tươi, đưa trái cây, mỗi ngày kiên trì gọi điện thoại cho anh hỏi
bệnh tình. Tóm lại, trừ mẹ anh Tăng Tĩnh Ngữ là người phụ nữ thứ hai đối tốt với anh.
Thời gian từ từ trôi qua.
Thiệu Tuấn cúi đầu chống lại ánh mắt chất vấn của Tăng Tĩnh Ngữ, con ngươi của cô rất đen, chẳng khác gì một vệt mực nước trên tờ giấy trắng, long lanh mà đen
nhánh, vậy mà trong tròng mắt đen nhánh này tràn đầy hình ảnh của anh.
"Vậy về sau anh cũng đối xử tốt với em." Lúc nói lời này ánh mắt anh nhìn
Tăng Tĩnh Ngữ vô cùng chuyên chú, nghiêm túc giống như tuyên thệ. Mặc dù anh không xứng với cô, nhưng anh nguyện ý dốc hết tất cả đối tốt với
cô. Không phải kích động, không phải cảm tạ, chỉ là bởi vì, anh yêu cô.
Tăng Tĩnh Ngữ nhếch miệng cười một tiếng, "Có phải là anh đang thổ lộ tình cảm với em đúng không?"
Thiệu Tuấn có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, giọng trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Tùy em nghĩ sao thì nghĩ."
Tăng Tĩnh Ngữ vui vẻ, ha ha, trời cao không có phụ lòng người. Nhưng mà anh
thật đúng là khó chịu, rõ ràng thích cô lại còn lúc nào cũng tỏ ra không quan tâm, cô không nhịn được có chút lên mặt, lập tức móc máy thu âm từ trong túi quần ra, ghi nhớ thời gian, "Bây giờ là 10 giờ 30 phút 28
giây ngày 25 tháng 6 năm 20××, theo giờ Bắc Kinh, Thiệu Tuấn tỏ tình
với Tăng Tĩnh Ngữ, từ hôm nay trở đi Thiệu Tuấn thuộc về Tăng Tĩnh Ngữ,
là tài sản riêng của cô ấy." Dừng lại một giây, ngay sau đó bổ sung thêm 1 câu vô cùng bạo lực "Nếu anh dám vượt tường em lập tức giết anh."
"Ừh." Thiệu Tuấn nặng nề gật đầu, rồi sau đó lại không chút để ý nói: "Câu cuối cùng em nên tự nói với mình thì đúng hơn."
"Dừng ~~" Tăng Tĩnh Ngữ thấp giọng quát một tiếng, ném cho Thiệu Tuấn một cái liếc mắt xem thường.
Cô mới không thèm vượt tường!
"Còn có" Thiệu Tuấn đột nhiên nhớ đến cái gì, "Anh không hút thuốc lá."
"Hả ?" Tăng Tĩnh Ngữ không hiểu, lặng mất mấy giây, rồi sau đó mới có phản
ứng với chuyện anh nói, thì ra là chuyện cô nói lúc ở trên xe buýt, phản xạ của anh thanh niên này hình như hơi bị chậm chạp, Tăng Tĩnh Ngữ có
chút khinh bỉ nhìn Thiệu Tuấn một cái, nhưng trong lòng lại tràn ra cảm
giác hạnh phúc vô cùng to lớn, vung bàn tay nhỏ bé lên, sảng khoái vỗ
vào vai Thiệu Tuấn, "Yên tâm đi, em sẽ không bỏ anh đâu."
Thiệu
Tuấn hận không mua được khối đậu hũ mà đập vào đầu, âm thầm than thở:
anh ăn no không có việc gì làm mới có thể nói ra một câu như vậy.
Đúng là gần mực thì đen. . . . . . . . . . . .
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Tăng Tĩnh Ngữ thích ứng rất nhanh với vai trò
mới, tự nhiên kéo cánh tay rắn rỏi của Thiệu Tuấn, vui vẻ nói.
"Em muốn đi đâu?"
"KFC đi, rất lâu rồi em không ăn." Một ngày vui vẻ như thế này, làm sao có thể thiếu KFC được, đúng không.
Trong cửa hàng KFC, Thiệu Tuấn và Tằng Tĩnh ngồi đối diện với nhau, trên bàn
bày đầy thức ăn, một chai Cola 1. 5L, Tăng Tĩnh Ngữ nắm đùi gà điên
cuồng gặm, khóe miệng đều là mỡ, ai nói là trước mặt bạn trai phải chú ý hình tượng, cô lúc này đã đem bạn trai ném sang tận Thái Bình Dương
rồi.
Mà Thiệu Tuấn, mặc dù không trông cậy vào Tăng Tĩnh Ngữ sẽ
thục nữ hơn, nhưng cũng không muốn thấy cô chẳng khác nào dân tị nạn như vậy! ! !
Chỉ thấy người nào đó hai mắt sáng lên nhìn một