
cho rối hơn. An Tiểu Ly né qua, cắn tay anh một nhát.
“Em là chó sao!” Trần Ngộ Bạch nhìn dấu
răng sâu hoắm trên tay, cau mày đẩy đầu của cô. An Tiểu Ly trừng mắt
liếc anh, tìm điện thoại di động trên chiếc giường lộn xộn.
Trần Ngộ Bạch sửa sang lại chăn, xếp gối về vị trí của mỗi người, trên giường được dọn gọn ghẽ, An Tiểu Ly tìm
thấy được điện thoại di động ngay lập tức, cầm lên tiếp tục nhấn phím
gọi lần thứ mười bốn.
“Có chuyện gì gấp tìm cô ấy à?” Trần Ngộ Bạch hỏi cô, tay vẫn dọn dẹp gian phòng.
“Không biết nữa. Tang Tang nói, bắt đầu
từ chín giờ, cứ cách 20′ thì gọi cho cô ấy một cú điện thoại, dù cô ấy
nhận cũng phải gọi lại, cho đến cô ấy về nhà mới thôi.” An Tiểu Ly tận
trung với cương vị công tác mà nhấn phím lần thứ mười lăm. Trần Ngộ Bạch thu dọn xong gian phòng, xoay người ôm cô lên đặt ở trên sô pha nhỏ bên cạnh, anh xoay người lại thay drap giường và vỏ gối. Nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Tần Tang, anh không kiềm chế được cười lạnh một tiếng. Thật là một cô gái kỳ quái, thông minh lý trí như vậy, sao lại cố tình không thấy rõ hai chữ tình yêu này. Dặn dò Tiểu Ly không ngừng nhắc nhở như
vậy có ích lợi gì? Chuyện nên tới thì phải tới thôi.
“Không cần gọi nữa.” Vốn là không
muốn nói cho cô biết, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn
nhíu, trong lòng của anh cũng không được thoải mái, “Hôm nay là sinh
nhật của Vi Nhiên. Tang Tang ở cùng với cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
An Tiểu Ly nghe thấy thế, cằm cũng muốt rớt ra, “Mẹ nó! Sao anh không nói sớm!”
Lần này cô thật sự hại tên Cầm Thú hoạt
bát đáng yêu kia thê thảm rồi, Lý Vi Nhiên này sao lại như vậy chứ,
không biết vợ anh em không thể đụng vào à! Còn thừa dịp Cầm Thú không có ở đây mà xuống tay, ngay cả nền tảng đục khoét căn bản của thủ tục công bằng công chính công khai cũng không làm được! Thật là còn cầm thú hơn
cả Cầm Thú.
Trần Ngộ Bạch dừng lại, ném drap giường
đã đổi xuống đất, đưa ngón trỏ ra, từ từ đẩy mắt kiếng. An Tiểu Ly lập
tức cảm thấy một trận gió lạnh đập vào mặt, lần dạy dỗ thê thảm đầu tiên liền hiện lên trong đầu, cô lập tức cười nịnh nọt, “Trần Ngộ Bạch. . . . . . Ha ha. . . . . . Tiểu Bạch à, em chỉ nhất thời nóng lòng ——”
Nửa câu sau bị Tiểu Bạch nuốt vào bụng.
Bắt đầu trừng phạt một cách chính nghĩa lẫm liệt, cực kỳ bi thảm.
Cô bị anh “trừng phạt” đến choáng đầu
hoa mắt, mồ hôi đổ đầm đìa. Anh còn chưa đã ghiền, vật thô to nong nóng
kia vẫn mài viên trân châu nhỏ mẫn cảm nhất của cô, giọng cô run run cầu xin anh, anh cười càng tà ác hơn, “Ngoan. . . . . . cầu xin một lần
nữa.”
“Van xin anh. . . . . . ưm. . . . . .”
Vài sợ tóc dài nhỏ bị mồ hôi thấm ướt nhẹp dán trên mặt cô, cái miệng
nhỏ nhắn đỏ tươi không ngừng nói những lời anh thích nghe. Mặc dù vẫn
còn là tay mới, nhưng mà bộ dạng nâng cao cái mông nhỏ kề sát với phần
dưới của anh, khiến người lão luyện như Trần Ngộ Bạch cũng sướng tê cả
thân mình.
“Cầu xin anh cái gì?” Anh nhịn đến đầu
đầy là mồ hôi, trong giọng nói thong thả ung dung đều là dục vọng căng
thẳng. Cô càng khó chịu, anh càng muốn hành hạ cô, vươn tay để vào viên
trân châu nhỏ của cô, dùng sức chà sát.
Chân của cô vốn là bị kéo thành hình chữ M để anh dễ dàng tiến vào, lúc này lại khổ sở đạp loạn ở hai bên hông
của anh, nâng cao eo chạm vào anh vô cùng vội vã, trông sao cũng giống
như một con cừu nhỏ đói khát.
Trần Ngộ Bạch thổi hơi vào lỗ tai cô,
bàn tay ve vuốt da thịt đang sởn gai ốc của cô, cười vô cùng hài lòng,
“Cầu xin anh tiến vào, nói, van xin anh hãy mạnh mẽ đoạt lấy em. . . . . .”
“Van xin. . . . . . Van xin anh. . . . . .” An Tiểu Ly nói mấy chữ liền nghẹn ngào, tay nhỏ bé ở trên lưng
anh cào mạnh thành một đường dấu tay hồng hồng, cô khó chịu, nhưng hiện
tại không thể nói ra lời.
Trong đôi mắt long lanh khép hờ của cô
đong đầy nước mắt, Trần Ngộ Bạch mới phát giác mình hơi quá đáng, vội
vàng liếm nước mắt ở khóe mắt cô, vật ở dưới eo của anh, ở trong tiếng
rên rỉ thật dài của cô, đè sát cô xuống giường.
Trong lúc mơ hồ An Tiểu Ly cũng ngộ ra
được điều gì đó, khóc càng hăng hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống từ
khóe mắt, ướt sũng gối. Quả nhiên động tác rướn người của anh ở trên
người cô cũng khác với mọi khi, vừa hôn nhẹ nhàng giống hạt mưa rơi
xuống, vừa không ngừng nhẹ giọng dụ dỗ. Động tác cũng càng ngày càng dịu dàng, vừa chín nông một sâu, vừa châm vừa chọc, khiến cô thoải mái kêu
to.
“Được rồi. . . . . . Đừng khóc. Tiểu Ly, Tiểu Ly. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” Từ trước tới giờ anh đều gọi
cả tên lẫn họ của cô, còn không thì kêu là ngu ngốc. Đây là lần đầu tiên An Tiểu Ly nghe được anh cưng chiều kêu nhũ danh của cô như vậy.
“. . . . . . Đừng khóc.” Anh thả chậm
tốc độ, xoay cô lại, hai người nằm nghiêng, mặt đối mặt, anh kéo một cái chân của cô gập ở trước ngực, điều chỉnh tư thế xong, chậm rãi ra vào,
dịu dàng dụ dỗ cô.
“Về sau. . . . . .ưm. . . . . . Về sau không được kêu em ngu ngốc.”
“Được.”
“Ưm. . . . . . Hơi nhanh một chút. . . . . .” Cô thẳng lưng tới trước, chủ động chụp xuống anh.
“Còn n