
c nói xin lỗi phải đi về. Lúc hai người đi
thoáng qua, Chu Yến Hồi nói nhàn nhã bình tĩnh, “Bao lâu nữa Tần Tống
mới về?”
Tần Tang dừng lại, mặt hơi lạnh, “Tôi không rõ lắm.”
“À, vậy cô có biết rõ quan hệ của cậu ấy và Lý Vi Nhiên không?” Chu Yến Hồi lắc lắc cái bật lửa, lại châm một
điếu thuốc, khoan thai nhả một vòng, thích thú nhìn Tần Tang dưới ánh
nến lung linh càng xinh đẹp mờ ảo, đầu vai mềm mại láng mịn để trần của
cô, xương quai xanh khêu gợi nổi lên, lễ phục màu trắng dán sát đường
cong mê người của cô, làm cho người ta chỉ muốn xé vụn nó ra. Anh ta rít một hơi thật sâu, day huyệt thái dương âm thầm nhắc nhở mình phải tỉnh
táo một chút, nếu không phía dưới phồng lên thành một túp lều, thì thật
mất thể diện.
Lo lắng trong lòng Tần Tang bị kích
thích, như có một ngọn lửa nóng thiêu đốt, “Chuyện này không liên quan
đến tôi. Tôi không cần phải suy nghĩ những việc này.” Nói xong xoay
người rời đi. Thật mệt mỏi, không thích người ta cũng bị người ta thích, tự cô hành hạ mình cũng đành, đằng này, mọi người cứ phải làm trái ý cô hay sao. Thật sự cho rằng Tần Tang cô không dám buông tay để yêu một
lần sao!
“Tần Tang, đừng kích động.” Giọng nói
của Chu Yến Hồi bình thản vang lên phía sau. Tần Tang khẽ khép lại làn
váy, khách khí nhưng lạnh nhạt, “Cảm ơn đã nhắc nhở.”
Trở lại chỗ ngồi, dưới ánh nến ánh mắt
của Lý Vi Nhiên nhìn cô càn thêm dịu dàng. Tần Tang mím môi cười, sự rối rắm trong lòng cũng trở nên mềm mại hơn. Chợt nhớ tới một việc chuyện
quan trọng, cô đưa tay lấy một cái hộp trong túi ra, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt anh, “Quà tặng. Sinh nhật vui vẻ.”
Lý Vi Nhiên cười ngọt ngào hơn, nhận lấy chiếc hộp quơ quơ như trẻ con, “Anh mở ra nhé!”
“Ừ.” Tần Tang gật đầu.
Bên ngoài chiếc hộp được gói bằng giấy
có hoa văn hình hoa màu màu xanh lá, chiếc dây lụa thắt nơ bướm rất dễ
tháo. Bên trong là lớp vải nhung màu xanh sapphire, có một sợi dây nịch
giả da kiểu cổ điển.
Lý Vi Nhiên tấm tắc khen, cầm lên khoa
tay múa chân lật đi lật lại, yêu thích vô cùng. Nếu không phải là mặc
quần thường không có đỉa đeo dây nịch, chắc là anh cũng đã đeo vào luôn
rồi.
Tần Tang thấy anh thích như vậy, cũng
cảm thấy không uổng công mình tốn cả buổi chiều đi tìm. Tiền cũng không
có trị giá gì, chẳng qua cô tưởng tượng ra cảnh Lý Vi Nhiên đẹp trai trí thức lại có phong cách lưu manh, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans ôm,
đeo sợi dây nịt tao nhã giả da, ngậm cái tẩu đứng ở trước cửa sổ to sát
đất, trầm tư mỉm cười nhìn ra màn mưa mờ mịt…
Lý Vi Nhiên vuốt ve một hồi, cuộn lại
cẩn thận. Cười với cô, “Anh rất thích quà tặng của em, vì khen thưởng
cho em, anh quyết định tha thứ em mới vừa rồi ăn ở hai lòng. Dẫn em đi
lãng mạn một chút.”
. . . . . .
Cho dù là đêm hè, nhưng gió trên đỉnh
núi vẫn thổi mạnh điên cuồng. Tần Tang hối tiếc vô cùng vì mình không
hỏi rõ ràng sự sắp xếp tối nay. Mặc lễ phục sang trọng như vậy, đi trong gió mạnh, chắc chắn sẽ bị thổi tốc cả váy lên. Vừa xuống xe cô liền
dùng hai tay ôm ngực, thỉnh thoảng còn phải dành ra một cái tay để đè
lại làn váy.
Lý Vi Nhiên đưa tay vuốt tóc cô, quay
người cầm cái áo khoác trong xe, “Giơ tay lên.” Anh ra lệnh tự nhiên,
mặc quần khoác tử tế cho cô rồi kéo khóa lên, “Gió quá lớn, không bắn
pháo hoa được rồi. Chúng ta uống rượu thôi.”
Anh lấy hai chai rượu đỏ ở trong xe
ra, mở một chai đưa cho cô, còn mình mở chai kia ra. Uống được vài hớp
cảm thấy không thú vị, anh đề nghị với Tần Tang, “Chơi trò I NEVER có
được không? Anh nói một chuyện anh chưa từng làm, nếu em đã làm em uống, nếu chuyện này em cũng không làm, thì anh uống.”
Tần Tang mải ngắm nhìn ngọn hải đăng tuyệt đẹp ở dưới chân, ừ một tiếng.
“Anh chưa bao giờ mặc váy như vậy.” Anh
nắm vạt váy trên người đang bị gió thổi bay về phía sau của cô, cười
ranh mãnh. Tần Tang phục hồi tinh thần lại, cũng vui vẻ. Ngửa đầu uống
một ngụm rượu.
“Tôi chưa từng ăn mặc không nghi thức
vào nhà hàng Tây.” Tần Tang nhướng lông mày, giơ chai rượu trong tay lên cụng một cái với anh. Lý Vi Nhiên nhún vai, tu một hơi lớn.
“Anh chưa bao giờ để tóc dài thế này.”
Qua mấy vòng Lý Vi Nhiên bắt đầu chơi xỏ lá. Tần Tang nhíu mày, uống một hớp, ngay sau đó học theo, “Tôi chưa bao giờ cắt qua tóc ngắn như vậy.”
Lý Vi Nhiên cười ha ha, cũng uống một hớp.
“Tôi chưa bao giờ ——”
“—— đợi đã nào…!” Tần Tang chợt hô
ngừng, “Lý Vi Nhiên, anh đang rắp tâm bất lương à?” Cái chuyện chưa bao
giờ như vậy, nam nữ khác biệt đương nhiên là có rất nhiều rồi. Hơn phân
nửa chai rượu cũng vơi đi, đầu của cô bắt đầu hơi choáng váng. Không
khỏi hoài nghi trò chơi của Lý Vi Nhiên là giả mà uống rượu là thật.
Lý Vi Nhiên hắng giọng cười to, tiếng cười từ đỉnh núi trống trải vang đi rất xa, “Làm thế nào đây? Bị em nhìn ra rồi.”
Tần Tang hả hê uống một hớp, mặt đỏ ửng, nụ cười vô cùng xinh đẹp, “Đương nhiên rồi, tôi rất thông minh mà!”
Lý Vi Nhiên chợt đưa tay qua, phủ trên
gương mặt hơi nóng của cô. Tần Tang không tự chủ được nhẹ nhàng ôi một
tiếng, quay đầu nhìn anh. Trên mặt anh đã không còn nụ c