XtGem Forum catalog
Theo Dòng Tình Yêu

Theo Dòng Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323503

Bình chọn: 8.00/10/350 lượt.

hỉ hả mới vui.

Người đến đông đủ thì thức ăn cũng được

mang lên. Trước mặt mọi người đều có một nồi lẩu nhỏ, nước lẩu màu trắng sôi sùng sục, mùi thơm vô cùng. Giữa bàn còn có một cái khay lớn bày

đầy tôm hùm, từng con đã được rút chỉ, rửa sạch sẽ, được chẻ giữa sống

lưng. Gắp một con cho vào nồi nhúng nhúng hai ba cái vào trong nước lẩu, mùi vị lại cực kỳ ngon. Một cái mâm khác được trang trí bánh bao xung

quanh, chính giữa là một con tôm hùm chan tương, mùi vị vô cùng đặc sắc. Hồi trước An Tiểu Ly luôn luôn khinh bỉ cách xử lý hải sản nửa vời của

người Nhật, cảm thấy vừa dã man vừa không vệ sinh, nhưng mà con tôm hùm

này thật sự rất ngon.

Trần Ngộ Bạch cứ nhúng tôm hùm vào

nồi lẩu của mình hết con này đến con khác, nhúng xong lại bỏ vào đĩa

trước mặt cô, cô lại tiếp tục ăn như hổ đói từng con.

Lúc nhân viên phục vụ đến đổ vỏ tôm cho

cô, cô mới lúng túng, ý thức được… mình thật sự ăn quá nhiều. Gần nửa

bàn tôm hùm hình như đều ở trong bụng cô. Nhìn người khác cứ nếm một hai miếng rồi buông đũa, nói chuyện phiếm cười đùa. Một tay Trần Ngộ Bạch

khoác lên lưng ghế nghịch tóc cô. Thấy rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu không

còn chú ý đến tôm hùm nữa, anh mới kéo kéo mấy sợi tóc trong tay, khẽ

hỏi cô “Ngon không?”

An Tiểu Ly cười khúc khích gật đầu. Thì

ra tên băng sơn này cũng có biểu tình đáng yêu như thế, nãy giờ chỉ lo

nhúng tôm hùm cho cô, ngay cả anh cũng chẳng ăn mấy miếng.



Trần Ngộ Bạch vui vẻ xoa cái đầu nhỏ của cô, thả tóc cô xuống. Ngón tay thon dài đưa về phía sau búng tách một

cái. Chỉ chốc lát sau, bảy tám nhân viên phục vụ nối đuôi nhau vào, từng đĩa nhỏ tôm hùm thập tam hương dương nanh múa vuốt đặt lên bàn, cả

phòng bao đều thoang thoảng mùi vị và hương thơm mê người. Tất cả mọi

người đều giũ bỏ dáng vẻ không thèm ăn lúc nãy, cùng nhau hoan hô, đeo

chiếc găng tay ở trên bàn lên, từng người xoa tay, vung tay ăn uống thỏa thích.

Đĩa tôm hùm đỏ rực trước mặt An Tiểu Ly, từng con thân hình cao lớn mặt mày hồng hào, ngâm mình trong gia vị béo ngậy khoái trá mê hoặc cô. Thế nhưng cổ họng cô còn chất đống một đám

anh chị em của nó, lúc này còn chứa thêm một đống lớn nữa, e rằng sắp

không dậy nổi mất. Cô miễn cưỡng lột bỏ hai chiếc găng tay, thật sự là…

tức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Trần Ngộ Bạch thong thả ung dung đeo găng tay vào, liếc mắt nhìn cô, “Sao lại không ăn nữa?”

An Tiểu Ly ợ lên một phát, bất mãn ngả người ra sau tựa lên lưng ghế, “Em … no rồi.”

Trần Ngộ Bạch đeo găng tay xong, nheo

nheo mắt mỉm cười, “No nhanh vậy à? Những con tôm hùm này vừa mới vận

chuyển đường hàng không tới chiều nay, được cung ứng số lượng hạn chế.

Lãng phí thì tiếc quá —— như vậy đi, anh giải quyết phần của em hộ em

nhé.” Anh thấu tình đạt lý bưng tôm hùm trước mặt cô đi, đặt bên đĩa của mình, trái một con phải một con lột ra ăn ngấu nghiến.

An Tiểu Ly khóc không ra nước mắt,

sát tới gần, nhỏ giọng mắng anh, “Trần Ngộ Bạch, anh chọc em!” Anh cố ý

nhồi cho cô no trước bữa chính!

Trần Ngộ Bạch không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhíu mày nhún vai, nhìn vào trong mắt An Tiểu Ly, thật là… bỉ ổi không lấy gì làm lạ.

Cũng đành phải mặc kệ anh đắc ý. Tiểu Ly vừa no căng vừa buồn bã, ngồi phịch trên ghế quan sát khắp nơi, nhìn Kỷ Nam ở bên trái xé hai càng tôm hùm cắn một phát chảy nước giàn giụa,

khen không dứt miệng. Dung Nham đặt một con tôm lột xong trắng như tuyết vào trong đĩa của cô, còn thấp giọng dịu dàng nói với cô câu gì đó.

Lương Phi Phàm ở đối diện gọi phục vụ tới đổi cho Cố Yên một cốc nước ép dưa hấu, lại cầm khăn ăn lau khóe miệng cho cô, khóe mắt đầu mày đều

mang vẻ dịu dàng thương tiếc.

Lại nhìn cái vị ngồi ngay cạnh mình, xắn tay áo hạ độc thủ với con tôm hùm lớn vốn dĩ thuộc về cô, ăn vui sướng như vậy.

Lòng cô đau buồn, Trần Ngộ Bạch lúc này

hình như có năng lực đọc suy nghĩ, đẩy tới một đĩa chứa đầy thịt tôm. An Tiểu Ly cuối cùng cũng khẽ vui mừng, tuy rằng cô không ăn nổi, nhưng mà tấm lòng này của núi băng đây vẫn rất quý hóa.

Cô cảm kích cười với núi băng, núi băng

rất hợp với tình thế mà xoa đầu cô, lại đưa khăn ăn của mình qua. An

Tiểu Ly cảm thụ sự ấm áp triệt để, ấp úng, hơi xấu hổ, “Bẩn ở đâu?”

Trần Ngộ Bạch chỉ lên đầu nhỏ của cô, “Anh quên không tháo găng.”

. . .

Ánh đèn như mộng ảo trong phòng vệ sinh xa hoa, trong gương là gương mặt bừng bừng tức giận.

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ ràng, hoàng tử

bạch mã gì chứ, Trần Ngộ Bạch anh ta chính là hoàng tử khủng long bạo

chúa, máu lạnh ác độc, ích kỷ kiêu ngạo, đen tối không biết xấu hổ!

Cho nên chiếc giường này, đúng là không

thể leo bừa lên được! Điều cô muốn lúc này chính là xử nữ nhỏ bé băng

thanh ngọc khiết, có thể phóng khoáng bước đi nói tạm biệt anh ta bất cứ lúc nào, Trần Ngộ Bạch nào dám đối xử với cô như vậy!

Trong gương, gương mặt đỏ bừng bừng,

khoa tay múa chân đấm đá, An Tiểu Ly tiếp tục cầm khăn mặt thấm nước,

lau chùi nước tôm hùm trên mái tóc. Mái tóc dài đẹp đẽ mềm mượt tung bay đang dính chặt lên phía sau đầu cô, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô bốc cháy rừng rực. Nếu như đêm qu