
u chuẩn. Tần Tang cười nói, mới vừa nhận tiền nhuận bút,
lúc gọi thức ăn chớ nên khách sáo với cô.
Tần Tống chọn thức ăn dựa theo khẩu vị
chua chua cay cay của hai cô gái, ăn cùng họ rất vui vẻ. Tiểu Ly đề nghị uống một chút rượu, ba người liền kêu nửa thùng bia tươi. Tần Tang đóng vai người chủ chi rót một ly kính Tần Tống, “Ly này chúc anh lên đường
xuôi gió, sớm ngày trở về nước. Tôi uống cạn, anh sao cũng được.”
Cô uống một hơi cạn sạch, Tần Tống cười
híp mắt, cũng ngửa đầu uống không chừa một giọt, ngồi xuống lại nhấm món ăn, mùi vị đều vô cùng ngọt ngào.
An Tiểu Ly hi hi ha ha nói tuyến đường
đi của Tần Tống cho Tần Tang nghe, Tần Tang cười nghiêng ngả, Tần Tống
thấy cô có hứng thú với quốc gia Ả Rập, vội đưa những tấm hình chụp
chung với hoàng tử Ả Rập trong di động ra. Ba người nói chuyện ồn ã,
không khí vô cùng náo nhiệt. Lúc này Trần Ngộ Bạch lại réo gọi điện
thoại. An Tiểu Ly tức giận trốn vào trong góc nghe điện, “Tự tìm gì đó
ăn đi, em đang đi chơi với bạn, không được bắt em về.”
Đầu kia im lặng một lúc. An Tiểu Ly đắc
chí vì mình lớn tiếng dọa người, quả nhiên, phương pháp duy nhất muốn áp đảo BOSS chính là biến thành nữ vương.
“Lúc em quét dọn để thuốc bao tử ở đâu?” Chờ một lúc lâu, giọng nói trầm ấm yếu ớt của Trần Ngộ Bạch mới vang lên.
“Anh. . . . . . đau bao tử?” An Tiểu Ly lập tức dịu dàng, “Bữa tối ăn gì?”
“Anh không sao. Em nói cho anh biết để thuốc bao tử ở đâu.”
An Tiểu Ly làm điều khiển từ xa chỉ cho
anh tìm thuốc, nghe tiếng rầm rào lật ngăn kéo của bên kia, tưởng tượng
thấy bộ dạng mặt anh trắng bệch đổ mồ hôi, lòng cô cũng êm ái khó diễn
tả.
“Ừ, tìm được rồi.” Trần Ngộ Bạch dường
như tìm mệt bở hơi tay, thở hổn hển, giọng nói nhỏ hơn, “Đừng lo, anh
không sao. Em chơi vui vẻ, lúc về thì bảo bạn nam đưa, biết không?”
Ai cần anh lo lắng chứ! An Tiểu Ly lơ
đễnh hứ một tiếng. —— nhưng mà tại sao, hình như tinh thần thật sự không tập trung nữa rồi?
Tần Tống khều tay Tần Tang, ý bảo cô
nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của An Tiểu Ly. Mới vừa cúp điện thoại
cô ấy đã không còn nụ cười, trái cây và các món nguội mang lên cũng
không đụng vào.
“An Tiểu Ly, nếu trong nhà có việc thì
cậu có thể rút về trước.” Tần Tang chuyển đĩa trái cây tới trước mặt cô
ấy, con nhóc này thích nhất ăn hoa quả tạp nham và các món đồ nguội như
vậy, nói là có cảm giác ôm thiên hạ vào trong lòng. Tần Tang thường giễu cợt cô ấy nói đây không phải biểu hiện của sự chung tình.
An Tiểu Ly cứ tay trái một miếng dưa hấu, tay phải một miếng dưa hami, nhưng mà trái cây vô cùng thơm ngọt
kia có gặm thế nào cũng không có mùi vị gì. Sau khi gặm đến vỏ dưa thì
nói “Mình đi trước.” Mẹ nó, phái nữ thời đại mới phải là một người công
và tư rõ ràng, dám làm dám chịu. Đừng tưởng rằng cô đồng cảm với tòa núi băng này, đây là cô cầm tiền lương người ta, hết lòng làm việc cho
người ta. Tiểu Ly bỏ di động vào trong túi rồi đứng lên, Tần Tang lần mò chìa khóa xe ném cho cô ấy.
Tiểu Ly nhận lấy, móc vào ngón tay giơ giơ với Tần Tống, “Cầm thú, tôi lái xe Tang Tang đi. Anh phải đưa Tang Tang về nhà nha.”
Tần Tống nháy mắt mấy cái, cười gật đầu, “Lúc lái xe chú ý an toàn.”
An Tiểu Ly hung dữ hứ anh một tiếng, rồi vội vã đi xuống lầu.
. . . . . .
Bởi vì không khí hăng hái vô cùng, hai
người ăn cũng hơi no bụng, Tần Tang nói dẫn anh đi dạo một chút, thuận
tiện đi tham quan sân trường bọn họ. Đương nhiên Tần Tống cầu còn không
được rồi.
Bảy tám giờ tối ở sân trường là lãng mạn nhất, từng đôi tình nhân ôm ôm ấp ấp trên đường, thỉnh thoảng dưới ngọn đèn đường còn ôm hôn thắm thiết, làm những bạn nam đi qua cũng huýt sáo cỗ vũ.
Dưới đèn đường mờ ảo, làn da Tần Tang
trắng nõn, gương mặt đẹp như vẽ, hôm nay cô không giống thường ngày chút nào, sự khác biết như vậy làm cho lòng tin của Tần Tống tràn đầy ý nghĩ kỳ quái. DJ trong radio của trường chọn một bản tình ca rất hợp với
tình hình:
Chuyến bay rạng sáng là chuyến cô đơn nhất
Từ camera kiểm tra nhận diện mà hồi tưởng lại những hình ảnh xưa cũ.
Tôi không muốn lại đi đến bất cứ nơi đâu.
Vì đến đâu cũng đều thấy cảnh nhớ người.
Mang tiếc nuối gửi vào hành trang.
Tôi đè nén tâm tình cầm lên.
*Chuyển máy bay – Phan Vĩ Bách (
转机
–
潘玮柏
)
“Sáng mai tôi phải đi rồi.” Tần Tống
bước sau cô một bước, yên lặng đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Tần Tang quay
đầu thản nhiên cười với anh, nhẹ nhàng tránh ra một cách tự nhiên, lấy
tay hất mái tóc trước trán.
“Tần Tang. . . . . .” Tiếng kêu như tự
đáy lòng của Tần Tống, du dương do dự dưới đèn đường, chiếc bóng đổ trên mặt Tần Tang càng lúc càng lớn, đầu của anh càng ngày càng thấp. Theo
góc độ tiểu thuyết mà nhìn, thì có một chàng trai cao lớn, gương mặt đẹp trai dần dần cúi đầu, cô gái mặc đầm trắng ngửa mặt, đôi môi hồng khẽ
nhếch.
“Ha ha. . . . . .” Thực sự cách chỉ có mấy tấc, hơi thở của cô phả lên trên mặt anh làm anh hơi ngứa. Tần Tang bật cười.
“Tần Tống, anh thật sến quá đi.” Tần
Tang cười rất vui vẻ, thật buồn cười, chẳng lẽ cho rằng cô thật sự sẽ
ngoan ngoãn để cho anh ta hôn sao? C