
giọng nói cười cợt. An Tiểu Ly đỏ mặt đẩy
tay của anh ra, “Ai muốn trở về phòng tiếp tục với anh chứ!”
Trần Ngộ Bạch nghe vậy, thì ôm chặt
cô từ phía sau, một tay mò vạt áo sơ mi của cô lần lên, nắm lấy vật nhỏ
đáng yêu của cô vân vê, một tay khác, thì cho vào váy lượn vòng ở trên
bắp đùi cô, “Vậy thì tiếp tục ở đây luôn.”
Tiểu Ly thẹn thùng giãy giụa mãnh liệt, anh dính sát uy hiếp, vật thô to nóng hổi chạm vào mông cô, “Anh không nói giỡn.”
“Đợi. . . . . . em chọn đợi trở về phòng. . . . . .”
. . . . . .
Động tác ăn cháo của Trần Ngộ Bạch thật
sự là làm người sợ hãi. Từ từ thổi lạnh, dịu dàng dùng cánh môi chạm một cái, rồi nuốt vào, ánh mắt nhìn cô lom lom, giống như là đang nuốt. . . . . . cô vậy. . . . . .
An Tiểu Ly đang cầm ly nước ngồi ở đối
diện, uống nước trái cây mà lòng không yên, đầu óc cấp tốc vận chuyển
nghĩ làm thế nào thoát khỏi ma trảo của anh. Mới vừa rồi nóng bỏng như
vậy làm đầu óc cô cũng mơ màng ỡm ờ chấp nhận, nhưng ở thời gian và địa
điểm như vậy, cô suy nghĩ lại hơi không muốn.
“Nghĩ gì thế? Sợ đau hả?” Trần Ngộ Bạch
nắm tay cô ở trên bàn, cười cực kỳ dịu dàng. Tiểu Ly cảm động gật đầu
một cái, thật ra thì đau cũng là một lý do lớn để lùi bước. Nghe nói
bình thường lần đầu tiên của con gái sẽ đau chết đi sống lại, sẽ không
có cảm thụ được gì.
Ngón tay thon dài của anh đang kẹp một viên thuốc nhỏ màu hồng, đặt ở trong lòng bàn tay cô, “Uống cái này sẽ không đau.”
An Tiểu Ly nửa tin nửa ngờ, “Đây là thuốc gì?”
“. . . . . . Thuốc để cho em hưởng thụ lần đầu tiên.”
“Anh có dự tính trước!” An Tiểu Ly kêu lên, có cảm giác đang nhảy vào trong bẫy.
Trần Ngộ Bạch cầm một tay giữ chặt cô
không để cô lui về phía sau, “Làm tê dại cảm giác đau tạm thời, không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Lúc đau đầu anh thường uống nó.”
“Ha ha. . . . . . hay là. . . . . . thôi đi.” An Tiểu Ly càng nói càng sai.
“Hả? Không sợ đau? Vậy. . . . . . Chúng
ta bắt đầu ở đây đi?” Anh tao nhã cầm khăn ăn lên lau miệng, làm ra vẻ
bất cứ lúc nào anh cũng sẵn sàng.
Tiểu Ly nhanh chóng ngửa đầu, uống viên
thuốc nhỏ kia, có thể duy trì tạm thời thì tạm thời. Huống chi. . . . . . Bàn ăn cũng rất cứng.
Trần Ngộ Bạch cầm cái muỗng lên uống một hớp cháo có mùi mùi khét, mím môi nở nụ cười, đối với sự do dự và lùi
bước, biện pháp của anh chính là —— đạp cô một phát.
Trần Ngộ Bạch nằm ở trên giường theo tư thế hình chữ đại không nhúc nhích, cưỡi trên người anh An Tiểu Ly với khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh đề nghị em nên suy nghĩ thêm
chút. Trinh tiết của con gái là một thứ rất đáng quý, anh lo lắng sau
này em sẽ hối hận.” Anh đưa tay cầm lấy bàn tay vội vàng kéo quần áo
anh, nói nghiêm túc, vẻ mặt chỉ có thể dùng bốn chữ “chính nhân quân tử” để hình dung.
Má An Tiểu Ly lấm tấm mồ hôi, thở gấp
không dứt, váy vén đến thắt lưng, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, ngồi ở
trên eo anh cựa quậy.
Máu trong cơ thể giống như có hàng vạn
con kiến đang bò, nhiệt độ cứ tăng cao, chỗ xấu hổ nhất vừa tê vừa dại,
cực kỳ khó chịu, chỉ có cọ xát với vật cứng rắn trên người của anh thì
mới tốt hơn một chút, “Trần, Ngộ, Bạch!” Cô nghiến răng nghiến lợi.
Trần Ngộ Bạch buông cô ra, hai tay gối sau gáy, nhếch khóe miệng lên, “Ừ hử?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một đôi
mắt mơ màng ướt át quyến rũ, một đôi mắt khác thì đang đè nén xuống dục
vọng đang tuôn trào.
“Trần Ngộ Bạch. . . . . .” An Tiểu Ly
rốt cuộc cũng thua trận, giọng nói êm ái cầu xin tha thứ, cái đầu nho
nhỏ kề sát vào cổ anh, liếm làn da hơi lạnh của anh, giọng cô nhõng
nhẽo, đầu lưỡi liếm liếm trên yết hầu của anh, “Em muốn. . . . . .”
Ầm. . . . . . Chiến hỏa vì vậy được đốt lên.
Trong nháy mắt, khi cái đó của anh tiến
vào An Tiểu Ly nũng nịu gào to. Đương nhiên là chỉ thuần túy làm dáng,
vì quá ẩm ướt đã khiến cô hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, chỉ là muốn
kỷ niệm một chút, kỷ niệm cuối cùng mình cũng kết thúc thân phận hủ nữ
kiêm xử nữ lâu năm đáng xấu hổ.
Nói đến hủ nữ, Tiểu Ly thẳng lưng lên hơi ngênh đón, thoải mái thở hắt, yêu kiều kêu rên dưới thân anh, “Ưm. . . . . .”
Trần Ngộ Bạch vốn ở trên người cô nhẹ
nhàng lên xuống, bị giật mình một cái. Tiểu Ly cào chiếc lưng cường
tráng làm cho anh hưng phấn. Lẩm bẩm trong cơn mê man cực khoái, dù kiến thức về chuyện này hơi ít, nhưng cuối cùng cũng hữu dụng.
. . . . . .
Cuối cùng lúc hai chân Tiểu Ly đạp loạn, cặp mắt sương mù và cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hai tay nhỏ bé ôm
Trần Ngộ Bạch thật chặt, mười ngón tay ở trên lưng anh cào vài dấu đỏ.
Động tác của Trần Ngộ Bạch chợt mạnh hơn, thở hổn hển giống như rồng
phun lửa, đôi mắt sáng quắc nhìn đôi mắt mơ màng của Tiểu Ly, trái tim
đập nhanh. Tiểu Ly hơi đau nên giãy giụa. Sau đó Trần Ngộ Bạch rên lên
một tiếng run run.
Hai người đều mất hồn rất lâu, ôm nhau
không nói câu nào. An Tiểu Ly mệt lả, một lát sau mới thở hổn hển đấm
nhẹ anh, “Trần Ngộ Bạch. . . . . . Anh cho em uống. . . . . . Nhất định
là *****. . . . . .” Làm gì có tê dại thần kinh, cô uống vào, thì thần
kinh hưng phấn chỉ muốn đè anh xuống? Hơn nữa. . .