
càng sâu, đôi mắt phượng
loé lên những tia sáng lấp lánh. Thứ anh ta đang cầm là tã dành cho trẻ nhỏ!
Trông anh ta cứ như một pho tượng nam thần tự do đang cầm tã trẻ em. [4'>
[4'> Tượng nam thần tự do: nhái theo tượng
nữ thần tự do ở New York, Mỹ.
Đôi môi tôi run rẩy, không thể tin được
chỉ vào cái bịch tã đáng yêu đó: “Thầy Chu, đây không phải là thứ em cần… thầy…”
Kết quả là tôi lúng túng nói chẳng được tròn câu.
Anh ta ra vẻ đứng đắn, gởi cho tôi một
ánh mắt mờ ám. Sau đó nhìn bịch tã trong tay, nghiêm nghị nói: “Dĩ nhiên tôi biết
em không cần thứ này. Nhưng bỗng dưng nhớ đến đứa cháu ở nhà đã hết tã, nên thuận
tay mua luôn một gói. Chẳng lẽ em cho là mình cần dùng thứ này sao, trò Chu Đạm
Đạm?”
Nói xong, anh ta dùng ánh mắt như vừa thấy
một đứa ngốc nhìn tôi.
Tôi… tôi thật sự không biết nên nói gì nữa.
Vì thế nuốt nước miếng xuống cổ họng, nói: “Đương nhiên em biết ạ, em không hề
tưởng như vậy đâu, thật mà!”
Anh ta chỉ cười không nói gì, đem tất cả
những thứ còn lại trút xuống trước mặt tôi.
Tôi hoảng sợ mở mắt to ra nhìn. Bởi vì
tôi quên nói mình cần loại băng vệ sinh nào. Và vị thầy giáo thần kinh này mua
tất cả các loại. Không chỉ mua tất cả nhãn hiệu, mà ngay cả loại dùng cho ban
ngày và ban đêm cũng mua nốt. Tôi… gã Chu Dật này thiệt là điên mà…
“Đây là sao? Thầy Chu à, thật ra em
không cần nhiều như vậy đâu.”
Ánh mắt Chu Dật thật gian trá, cười xảo
quyệt đáp: “Không sao, trò Chu Đạm Đạm! Em cứ tùy ý chọn lấy một loại, còn lại
coi như quà ra mắt của thầy. Sau này, có nhu cầu nữa thì lấy mà dùng.”
Quà gặp mặt ư? Bạn đã gặp qua vị thầy
giáo nào tặng học sinh của mình một tá băng vệ sinh làm quà gặp mặt chưa?
Cái không khí lạnh lẽo u ám che dấu hoàn
toàn sự điên cuồng của tôi. Tôi nhanh chóng lấy ra một miếng băng vệ sinh mình
thường dùng, sau đó đem những thứ còn lại nhét vào túi sách.
Tôi xoay người chuẩn bị đi đến nhà vệ
sinh, thì đột nhiên Chu Dật gọi giật tôi lại: “Chu Đạm Đạm, em đã quên mình
đang mặc váy à?”
Tôi có chút khó xử trả lời: “Em không
quên, nhưng em không mang theo quần dài.”
Hắn chợt thở dài, đứng lên: “Em đi đến
trước cửa nhà vệ sinh chờ tôi.”
Tôi nghi hoặc gật đầu, chẳng lẽ anh ta sẽ
cởi quần bò cho tôi mặc? Còn anh ta chỉ mặc độc quần lót đi vòng vòng trong sân
trường?
A… a… a! Hình ảnh này kích thích quá!
Tôi không dám tưởng đến cảnh: Chu Dật chỉ mặc chiếc quần lót đi tới đi lui trước
mặt tôi. (^_^)
Tôi thử ướm lời: “Thưa thầy, thật ra, thầy
không cần ‘hy sinh’ vì em như thế đâu. Em… em có thể chạy về nhà được mà.”
Anh ta phớt lờ, liếc tôi một cái: “Cái
gì hy sinh? Em cứ việc đứng yên tại đây chờ tôi.”
Tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ kiễng
chân, đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút quái dị.
ột nữ sinh ‘bị dính máu’ đứng ở trước cửa
nhà vệ sinh lẳng lặng chờ thầy chủ nhiệm tới… tôi thật không dám tưởng tượng tiếp.
Chỉ một lúc sau, từ xa đã thấy bóng Chu
Dật đi đến, rồi ném vào lòng tôi một chiếc túi. Bên trong chứa thứ gì đó, mềm mềm,
dài dài…
Vào toilet, tôi lôi đồ từ trong túi ra.
Đó là một cái quần thể thao hiệu Adidas màu đen, rất hợp ý tôi. Một sự biết ơn
thầm kín trổi dậy, tôi nhanh chóng thay quần áo, sửa sang lại ngay ngắn, rồi
đem chiếc váy bẩn xếp gọn, cất vào túi. Nhưng mới vừa đi được vài bước, chiếc
quần quá dài làm tôi xém vấp té…
“Thầy ơi.” Tôi bị tra tấn gần như hấp hối.
“Quần dài quá… không thể đi được.” Tôi
chỉ còn cách dùng tay túm lấy lưng quần mới có thể miễn cưỡng đi được.
Anh ta nhăn mày, khoanh tay bước lại gần
tôi trong vô vàn khó chịu. Trong lúc tôi nghĩ rằng anh ta sẽ cất tiếng mắng nhiếc,
thì Chu Dật đã nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt tôi, và vươn bàn tay ra cầm lấy ống
quần đang phết đất kia, cẩn thận săn lên từng cuốn một.
Tôi đứng yên không dám nhúc nhích, chỉ lẳng
lặng nhìn đỉnh đầu của anh ta. Mái tóc đen như nhung làm tôi choáng váng. Sau
đó, tôi để ý thấy trên ngón tay và cổ tay của anh ta đeo một vật gì trông rất
có giá trị. Có lẽ là do tôi thiếu máu, mới thấy gà hóa cuốc.
“Đại ca, thầy… thật đáng để nương tựa.”
Tôi lẩm bẩm nói.
Không chờ cho tôi đủ thời gian để ngơ
ngác, anh ta đã xắn lai quần xong. Bất chợt nhìn thấy lưng quần của tôi, anh ta
đắn đo một lát, rồi nói: “Tôi quên mua dây nịt cho em rồi.”
Cái đầu nho nhỏ của tôi bỗng nhiên trở
nên thông minh, lập tức khoát tay: “Không sao đâu, em có vật khác có thể thay
thế dây nịt mà.”
Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ.
Vì để chứng minh lời nói của mình, tôi
chạy nhanh vào phòng học. Lôi từ hộc bàn một sợi dây thừng dùng để nhảy dây
trong tiết thể dục, gỡ bỏ hai đầu, biến thành một sợi dây nịt ‘dã chiến’.
Tôi vô cùng vui sướng hướng về Chu Dật
khoe thành tích của mình, nhưng không biết tại sao… trông mặt anh ta tối sầm.
Không cần thời gian nghĩ nhiều, tôi đem
sợi dây vòng qua thắt lưng mình một cách thật thoải mái.
Tôi kiêu hãnh như con chim khổng tước
[5'>, nhìn vào đáy mắt lạnh lùng của Chu Dật, dốc hết sức làm ra vẻ thật quyến
rũ: ”Nhìn gì chứ? Đây là kiểu mới đó, thầy chưa từng thấy qua sao?”
Nói xong, tôi cầm