
u nướng của cha tôi rất nổi tiếng ở khu vực này,
vì vậy chuyện làm ăn hai năm nay cũng không tệ, so với những ngày nghèo khó trước
kia tốt hơn rất nhiều. Mắt trái của cha tôi bị đục thủy tinh thể, mấy năm trước
chữa trị mất không ít tiền, nhưng cuối cùng không có kết quả mà hỏng luôn.
Nhưng cha tôi vẫn vui vẻ, có thể thoát khỏi bóng ma của hai năm trước, tôi cũng
yên tâm.
Sáu giờ bận rộn trôi qua thật nhanh,
thoáng cái đã xế chiều. Nếu bây giờ có tấm gương trước mặt, tôi đoán mỗi sợi
tóc đều dựng lên vì vui sướng! Mỗi cọng lông mi đều run rẩy, bởi vì tôi sẽ đi gặp
Đinh Trạch – người làm tôi đứng ngồi không yên.
Về nhà, tôi trang điểm cho mình thành một
cô gái tập hợp nhiều dáng vẻ của s quyến rũ và xinh đẹp, nhưng không mất đi vẻ
thuần khiết trong sáng. Tôi mang theo tâm trạng ngọt ngào vui sướng, bước ra khỏi
cửa nhà mình.
* * *
Những ngọn đèn của Thành phố A tỏa ánh
sáng quyến rũ ra bốn phía. Có lẽ trời không tốt lắm do mây đen che xám xịt,
nhưng những ánh đèn neon của những toà nhà cao tầng không kiêng nể gì vẫn rọi
thẳng lên trời cao.
Tôi đứng trước đại sảnh gần cửa ra vào của
nhà hàng danh tiếng vào bậc nhất, vô cùng thích thú nhìn người qua lại tấp nập
và xe chạy như thoi đưa trên đường. Tâm trạng của tôi rất vui vẻ, có một cô gái
ăn mặc rất hợp thời trang đi ngang qua liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng nở nụ cười
thật tươi với cô ta.
Nơi đây là trung tâm thành phố và cũng
là nơi náo nhiệt nhất. Ở đây, nam nữ đều ăn mặc tươm tất sang trọng. Tôi nhìn
gương mặt ngây thơ trong trang phục đơn giản qua tấm kính của nhà hàng mà không
tránh khỏi khiếp đảm, ngửa mặt lên kêu trời. Bất giác, tôi nghĩ đến Đinh Trạch.
Tôi và cậu ấy đều là học sinh, tiêu pha phung phí như vậy, chẳng biết cậu ta có
kham nổi không? Tôi còn chưa biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy ra sao nữa.
Tôi âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay trong
lúc ăn tối nhất định phải tìm hiểu thật kỹ ‘gia cảnh’ của cậu ấy mới được.
Bỗng nhiên phía sau có ai vỗ nhẹ vào vai
tôi, người đó chính là Đinh Trạch.
Điều khiến tôi có chút kinh ngạc là cách
ăn mặc của cậu ấy không đơn giản như lúc đi học. Áo quần trên người toàn là đồ
hiệu, tóc cũng chải chuốt rất kĩ.
Tôi có cảm giác nóng hừng hực như con
tôm tươi mới chạm vào nước sôi. Đầu óc như có vô số những đám mây màu hồng nhạt
đang bay là đà. Quả nhiên, bữa ăn tối nay là có mục đích. Tôi giận mình vì sao
không ăn mặc cho thật xinh đẹp trong cuộc hẹn chính thức này!
Đinh Trạch nâng cổ tay nhìn nhìn nói:
“Chắc cậu đợi đã lâu, mình bị kẹt xe nên tới trễ, ngại quá.”
Tôi nhanh chóng xua tay, dù cậu muộn một
giờ mình cũng sẵn sàng chờ mà!
Cậu ấy cười cười: “Cậu muốn ăn gì, đêm
nay mình mời cậu. Cứ gọi tự nhiên nhé.”
Tôi cười hắc hắc, chỉ vào bảng hiệu bằng
điện rực rỡ có ghi nhà hàng Thiểm Thiểm dang tiếng nói: “Cậu đừng lo, những c
như thế này mình không bạc đãi bản thân đâu.”
Cậu ấy cười càng lớn, tay cầm dây lưng,
lắc lắc đầu: “Cậu nha... Hết thuốc chữa rồi.”
Tôi tức giận trừng mắt liếc cậu ấy một
cái, nhấc chân muốn bước đi: “Chúng ta vào thôi.”
Cậu ấy thật nhanh giữ chặt tôi lại, giơ
tay lên nhìn đồng hồ: “Chờ một chút, mình có hẹn với một người bạn nữa.”
“Ồ? Hử…” Tôi dừng bước ngơ ngác đứng bên
cạnh cậu ấy, có một dự cảm xấu bao phủ xung quanh. Tôi không nghĩ cậu ấy còn hẹn
người khác. Chẳng lẽ bữa cơm này chỉ là bữa ăn đơn thuần, mà không phải cậu ấy
có ý gì với tôi sao? Tôi đưa tay vỗ nhè nhẹ nơi trái tim đang run lên mãnh liệt
ấy, như cố lấy lại bình tĩnh.
Nhưng vẻ bình tĩnh ngắn ngủi đó nhanh
chóng thành mất bình tĩnh!
Khi tôi đang đứng co ro trong gió, thì
đôi mắt đột nhiên sáng lên, vì tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nhẹ bước về
phía mình. Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào như bắt chuyện, làm lộ ra hàm răng trắng
đều như bắp.
Trước nay, tôi là người không cưỡng lại
sắc đẹp, vì thế cũng giơ tay ngơ ngẩn chào đón cô ấy. Trong lòng tự hỏi, tôi
quen với cô ấy? Và cô ấy quen tôi?
Lúc tôi đang suy tư, thì cô gái xinh đẹp
nhỏ nhắn đã đứng trước mặt chúng tôi. Tôi chưa kịp lên tiếng, Đinh Trạch đã
chào đón cô ấy: “Tại sao đến trễ vậy?”
Cô gái nhỏ xinh đẹp thè lưỡi: “Bị kẹt xe
mà, hai người đợi lâu chưa?”
Đinh Trạch vuốt ve mái tóc mềm mại của
cô ấy, dịu dàng nói: “Không lâu lắm, chúng ta vào đi.”
Vì thế... Những cô bác anh chị đang đi
trên đường, xin hãy mắng tôi một cách hoa lệ đi!
Tôi tự mình đa tình, tự mình suy nghĩ viển
vông, tôi... tôi không nên như vậy! Vì sao, vì sao và vì sao…
Tôi như một pho tượng đứng sừng sững trước
cửa, những đám mây hồng bay bay trên đầu lập tức biến thành mây đen, kèm theo
những tia sấm chớp ầm ầm.
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh nhưng trong
lòng không thể nào bình tĩnh nổi, vì trái tim tôi như bị ai bóp chặt, không ngừng
giãy dụa. Vừa rồi tôi còn như một con tôm đầy sức sống, nhưng hiện tại sắp trở
thành con tôm luộc mất rồi, trong miệng còn dính bọt biển màu trắng phun ra
liên tục.
Cô gái nhỏ xinh đẹp chớp chớp mắt, cơn
gió nhẹ thổi những sợi tóc bay bay nhìn rất trang nhã. Cô ấy lịch sự giơ tay
ra: “Cậu kh