
a chờ thầy Chu cùng đi.”
Đản Đản thẹn thùng
Lúc gần tan học buổi chiều, tôi ngồi
xung quanh một đám người, toàn bộ đều đang thảo luận nên mời Chu Dật ăn gì, thực
ra tôi cảm thấy long trọng như vậy để làm gì, cũng không phải là mời thủ tướng
ăn.
Một tiệm ăn nhỏ sạch sẽ tiện nghi một
chút không phải đã giải quyết được vấn đề rồi sao, cần gì phải ra quân ồ ạt như
thế.
Nhưng mà tôi không dám phát biểu, cái
nhìn của tôi sáng suốt như vậy, tôi sợ tôi sẽ bị cả lũ đánh mất, dựa theo những
người khác nói là không thể thờ ơ với thầy Chu, muốn cho anh ta sinh ra một loại
cảm giác giống như ở nhà.
Đối với việc này, tôi không nói gì.
Bọn họ thảo luận suốt từ tiết một, tập hợp
khoảng bảy tám cuối cùng có một kết quả.
Sau khi tan học, chúng tôi, sáu bảy người
cùng nhau đứng trước cổng trường chờ thầy Chu vĩ đại của chúng tôi.
An Nhược và mấy nữ sinh khác vô cùng
hưng phấn, cố suy nghĩ xem lát nữa ăn cơm sẽ hỏi một chút về sinh hoạt cá nhân
của thầy Chu như thế nào, ví dụ như: Có bạn gái chưa…
Lăng Linh và tôi dựa vào thân cây, đợi
không bao lâu liền thấy Chu Dật từ bên trong đi ra.
Nhìn xa xa, bước chân của anh ta dường
như rất nhàn nhã, khoé mắt đuôi lông mày đều lộ ra cốt cách cao quý, học trò
cùng đi bên cạnh anh ta tạo nên một sự đối lập rõ ràng.
Anh ta đến gần chúng tôi, khẽ cười: “Các
em chờ lâu rồi.”
Lục Hạo cợt nhả xua tay: “Không lâu đâu ạ,
không lâu đâu ạ, vài giờ mà thôi. Thầy ơi, thầy đoán chúng em mời thầy ăn gì ạ?”
Anh ta buồn cười lắc đầu: “Không biết.
Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện?”
Lục Hạo khoác vai anh ta như người anh
em: “Thầy, thầy thích ăn món cay Tứ Xuyên không ạ?”
Chu Dật đi bên cạnh hắn: “Thế hả, sao
nào? Muốn mời thầy ăn món cay Tứ Xuyên ư?”
Đám An Nhược đi tới cười nói với Chu Dật:
“Thầy, chúng em dự định mời thầy ăn ở nhà hàng Tuấn Hào ạ.”
Chu Dật nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Không đợi anh ta lên tiếng, tôi khì khì
nở một nụ cười: “Đối diện là ‘Món cay’ đó ạ?”
“Ha ha ha ha ha ha …”
Vài người đều cười rộ lên, Chu Dật cũng
theo đó mà cười vài tiếng, một đôi mắt phượng không đứng đắn liếc trộm tôi, tôi
trừng mắt liếc anh ta, quăng đi quá mức… Đi.
Nhà hàng Tuấn Hào là một nhà hàng hải sản
có tiếng, giá cả rất cao, một lần ăn cơm phải trả ba bốn nghìn tệ kể ra là vẫn
bình thường, mà ‘Món cay’ đối diện với nó lại là tiệm ăn món cay Tứ Xuyên chính
cống, điều kiện không tồi, giá cả cũng phải chăng, quan trọng là… Mùi vị đặc biệt
chính cống.
Chu Dật thích thú dạt dào sờ đầu: “Các
em hôm nay là chủ xị, các em là người quyết
“Yeahhh ~~ thầy Chu muôn năm.”
An Nhược giả bộ suy nghĩ cẩn thận trong
đầu, nói với Chu Dật rằng: “Món cay cách trường chúng ta không xa, thầy này
chúng ta đi bộ qua đó thế nào ạ?”
Chu Dật đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
An Nhược quay đầu nhìn tôi nháy mắt mấy
cái, trong mắt hoàn toàn đều là hưng phấn.
Trường học cách ‘Món cay’ quả thực không
xa, hơn nữa trên đường đi cây xanh rất nhiều, kèm theo ánh nắng chiều tà trên lối
đi bộ như vậy, cười đùa thoải mái mà đi dạo vẫn có thể xem là một chuyện trẻ
con vui vẻ.
Mấy học sinh nam cao to vây quanh Chu Dật
đi phía sau đám nữ sinh chúng tôi, Chu Dật vẻ mặt ôn hoà cùng bọn họ trò chuyện
bóng đá, thậm chí còn tán gẫu về game online.
Tôi âm thầm thè lưỡi, không nghĩ tới Chu
Dật cũng thích chơi trò chơi.
Lăng Linh, An Nhược và tôi đi cùng một
chỗ, An Nhược kéo tôi, kề tai tôi nói nhỏ: “Thầy Chu càng nhìn càng đẹp trai
nha.”
Tôi cố ý quay đầu muốn nhìn Chu Dật,
không nghĩ tới thoáng chốc ánh mắt đối diện của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi,
tôi vội quay đầu lại, đánh mắt qua loa qua An Nhược: “Cũng không tệ lắm…”
“Này, Chu Đạm Đạm.”
Một học sinh nam phía sau gọi tên của
tôi, tôi quay đầu lại nhìn, hắn cười tủm tỉm tiến lên trước hỏi tôi, âm thanh đặc
biệt lớn: “Thành tích của cậu tiến bộ nhanh như vậy, cậu chuẩn bị cảm ơn thầy
Chu như thế nào đây?”
Tôi ngượng ngùng a một tiếng, cào cào
tóc, nhìn mắt Chu Dật: “Cùng lắm thì tý nữa kính thầy Chu mấy chén đi.”
“A a được. Đây là chính cậu nói đấy
nhé.”
Chu Dật khẽ nhếch khoé miệng: “Coi như hết,
con gái thì uống ít rượu chút.”
Tôi quay đầu không nhìn anh ta, trong
lòng thầm mắng: “Không phải sợ tôi uống say lại tới quấy rầy anh ta sao?”
An Nhược nháy mắt, đâm đâm cánh tay của
tôi, tôi biết cô nàng có ý gì, mặc kệ cô nàng cùng Lăng Linh đi nhanh về phía
trước.
Dọc theo đường đi, bầu không khí cũng
không tệ, mọi người cười hi hi ồn ào đi tới cửa quán Món cay thì sắc trời đã tối
đi, cửa quán Món cay treo hai chuỗi ớt đỏ lớn, sáng lên bừng bừng mà chiếu rọi
cửa chính đến muôn màu muôn vẻ.
Chỉ đứng ở cửa, tôi cũng đã cảm thấy được
một mùi vị cay tê dại, trong nháy mắt châm lên vị giác.
Một người đang chuẩn bị đi vào, bỗng
nhiên bên cạnh có người kêu một tiếng: “Colin.”
Chu Dật dừng chân, chúng tôi cũng quay đầu
nhìn lại, một chiếc Hummer màu bạc ở ven đường bấm còi to không ngừng, ở vị trí
lái xe thò ra một cái đầu, dáng vẻ lưu manh.
“Ô hay, quả nhiên là cưng, sao lại chạy
đến nơi này?”
Chu Dật nhìn về phía