
i cũng không biểu lộ gì.
Tiểu Vũ sớm thành thói quen với thái độ này của Chủ
Nhân, gật gật đầu đang chuẩn bị đi xuống, lại chợt nhớ tới cái gì, từ trong
lòng ngực đem bản vẽ lấy ra nói : "Chủ Nhân, bản vẽ cho người nọ một phần,
cái khác còn ở nơi này."
"Ừm, đã biết, ngươi đi xuống đi, vất vả cho
ngươi." Nhược Khả Phi thản nhiên cười cười, nhận lấy bản vẽ.
Đợi sau khi Tiểu Vũ lui xuống, Nhược Khả Phi mới đưa
bản vẽ cất kỹ, quay đầu nhìn Hiên Viên Cô Vân nói : "Xử lý như thế
nào?"
"Nếu muốn ở cùng nhau đem hai người bọn họ chôn
cùng nhau ." Khẩu khí Hiên Viên Cô Vân tùy ý nói.
Nhược Khả Phi nhìn Hiên Viên Cô Vân, chỉ là nhìn chằm
chằm không nói gì.
Hiên Viên Cô Vân thấy Nhược Khả Phi không nói gì, hiểu
được Nhược Khả Phi không có tin tưởng mình sẽ làm ra quyết định như vậy. Thế
này mới bĩu môi nói : "Thuận miệng nói mà thôi."
"Vậy chàng muốn như thế nào ?" Nhược Khả Phi
nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hiên Viên Cô Vân, hiểu được trong lòng hắn sớm đã có
tính toán.
"Người kia, lại có thể có thể ẩn vào Vương Phủ,
còn có thể để cho nàng mang thai." Miệng xinh đẹp của Hiên Viên Cô Vân
hiện lên ý cười, "Nói cách khác người này, còn có chút sở trường, mà cuối
cùng là ẩn vào chỉ muốn dẫn Đỗ Vũ đi, như vậy chứng minh người này đối với Đỗ
Vũ thật sự nghiêm túc."
"Cho nên?" Nhược Khả Phi nói tiếp theo.
"Chúng ta đi thử hắn một chút, nếu hắn có bản
lãnh để chúng ta lợi dụng, ta đây sẽ cho hắn một con đường. Nếu là ngay cả bản
lãnh để lợi dụng đều không có, vậy thật sự chôn đi." Hiên Viên Cô Vân đứng
dậy, đi tới cửa, "Đi thôi, chúng ta cùng nhau nhìn xem người này."
Trong vương phủ có một cái nhà tù nhỏ. Trong ánh sáng
mờ ảo của ngọn đèn lay lắt khiến
mùi vị hôi hám bốc lên làm người ta cảm thấy khó chịu. Thị vệ giơ cao đèn lồng
đi ở phía trước. Ánh sáng từ ngọn đuốc không đủ sáng.
"Vương gia, người đang ở nơi này." Thị vệ
đứng ở một bên, cung kính chỉ chỉ gian phòng bên
trong nhà tù.
Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi đứng ở trước cửa
nhìn người ở bên trong.
Người ở bên trong là nam tử trẻ tuổi, ngồi xếp bằng ở
điều tức, y phục trên người rách mướp, vết máu loang lổ, tràn đầy vết roi cùng
dấu vết bị in bằng sắt nung. Nhìn cũng đã biết thương thế của hắn là do những
thị vệ trút giận ban cho.
"Uy ! Ngươi!" Thị vệ gõ song sắt hét lớn,
"Vương gia có chuyện hỏi ngươi."
Dứt lời, nhưng người ở bên trong ngay cả mắt cũng
không mở ra, vẫn ngồi xếp bằng không hề cử động như cũ.
"Ngươi đi xuống trước." Hiên Viên Cô Vân
lạnh lùng hạ lệnh.
"Vâng" Thị vệ cúi đầu, Nhược Khả Phi nhận
lấy đèn lồng lui xuống về phía sau.
"Ngươi, có muốn nữ nhân cùng đứa nhỏ của
ngươi?" Thanh âm lạnh lùng của Hiên Viên Cô Vân nhàn nhạt vang lên ở trong
phòng giam sâu kín .
Lời còn chưa dứt, người ở bên trong chợt mở
mắt ra, nhàn nhạt nhìn Hiên Viên Cô Vân không
có di động nửa phần.
Sau một lúc lâu, một mảnh tĩnh mịch.
"Ngươi sẽ thả nàng?" Nam tử trẻ tuổi rốt cục
cũng lên tiếng. Sẽ có nam nhân rộng lượng như vậy sao? Buông tha cho người đã
cắm sừng lên đầu mình. Mặc dù thê tử của hắn vẫn là xử nữ!
"Vậy phải xem ngươi có cho bổn vương lý do thả
các ngươi hay không." Thanh âm của Hiên Viên Cô Vân rét lạnh giống khối
băng.
"Muốn ta làm gì? Ta ngoài trộm đạo cùng khinh
công, không biết gì khác ." Nam tử trẻ tuổi lòng đang kinh hoàng . Thật sự
có hi vọng sao? Mặc dù nội tâm kích động vạn phần, trên mặt vẫn đè nén khẩu
khí, bình tĩnh hỏi như cũ.
Nhược Khả Phi nhíu mày, bỗng nhiên nhẹ nhàng mở
miệng: "Diêm Diễm."
Diêm Diễm hưu 1 tiếng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Người duy nhất kinh ngạc chỉ có người ở trong phòng giam, lên tiếng kinh hô:
"Diêm Vương!"
Quả nhiên, trong lòng Nhược Khả Phi đã chiếm được đáp
án. Người trong phòng giam sợ sẽ
không phải là đơn giản như vậy. Trộm đạo? Khinh công? Có thể lặng yên không một
tiếng động ẩn vào Vương Phủ cùng
người hẹn hò, sẽ là tên trộm bình thường sao?
"Hắn là ai vậy?" Nhược Khả Phi hỏi Diêm
Diễm.
Diêm Diễm nhìn người trong phòng giam, bỗng nhiên lộ
ra nụ cười kỳ quái: "Tuyệt Đạo Tử Vô, không thể tin được ngươi lại có ngày
bởi vì nữ nhân mà rơi vào hoàn cảnh này."
"Tuyệt đạo?" Hiên Viên Cô Vân nghĩ tới, đạo
tặc này thật là kiêu ngạo, thường xuyên trộm xong những thứ quý giá gì đó, cảm
thấy không hài lòng còn muốn trả lại. Nha môn các nơi vì hắn đến
vô ảnh vô vô tung làm cách nào cũng không bắt được hắn. Không nghĩ tới một
người cổ quái như vậy lại có thể coi trọng Đỗ Vũ.
"Đúng vậy, Vương gia. Hắn chính là Tuyệt
Đạo" Người trong phòng giam nghe nhắc đến tên mình thần sắc có chút phức
tạp, "Không nghĩ tới ngươi lại coi trọng người đàn bà kia."
"Ngươi biết cái gì!" Tử Vô bỗng nhiên kích
động rống to , "Các
ngươi căn bản không hiểu nàng! Cái gì gọi là có thể!" Lòng của Tử Vô tràn
đầy lửa giận, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp nàng. Đôi mắt bi thương kia
dường như có thể đem tất cả đều hòa tan. Khi mình đột nhiên xuất hiện ở trước
mắt nàng, nàng chỉ là lắp bắp kinh hãi, tiếp theo khôi phục thần sắc. Không có
thét chói tai bảo bắt