
bị phá hủy hầu
như không còn, không có để lại một tia dư âm .
Hiên
Viên Cô Phong mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm u tĩnh, hai mắt đỏ
ngầu. Sỉ nhục, cho tới bây giờ cũng chư bao giờ trải qua sự sỉ nhục phô bày cho
thiên hạ như vậy.
Mà
những người đứng phía sau Hiên Viên Cô Phong, không
có một người nào dám mở miệng nói chuyện, cũng chỉ là ngơ ngác đứng
ở phía sau Hiên Viên Cô Phong .
Những sự việc phát sinh trước mắt vừa
rồi đã vượt qua khỏi phạm vi nhận thức của bọn họ, cũng
là lần đầu tiên thấy thái tử điện hạ điên
cuồng thất thố như vậy.
Trên
bầu trời, Hiên Viên Cô Vân nhìn cảnh
sắc ở bên dưới, hai mắt một mảnh sương mù. Ánh trăng tản ra ánh
sang nhu hòa, phủ lên khắp
nơi một tầng ánh sáng thần bí. Giống
như hết thảy đều ở dưới chân , cảm xúc mãnh liệt dâng trào . Tất cả mọi thứ
dường như nhỏ bé như vậy. Quay đầu lại, chỉ
nhìn thấy những ánh đuốc sáng nhỏ bé.
"Cô
Vân" Nhược Khả Phi mỉm cười quay lại nhìn
Hiên Viên Cô Vân, hô to , "Ngươi thấy được cái gì?"
"Thiên
hạ!" Hiên Viên Cô Vân cũng quay đầu lại lớn tiếng trả lời, "Ta
thấy được thiên hạ!"
"Ngươi
muốn đến nơi nào ?" Nhược
Khả Phi hô, gió thổi khiến thanh âm của Nhược Khải Phi nghe vô cùng xa .
"
Ta nghĩ nếu có một ngày có thể mở đường bay lên trời được , ta xuống biển thì
nước cũng sẽ chia làm hai bên."Trên mặt Hiên
Viên Cô Vân tràn đầy kiệt ngạo tà mị. Nhược Khả Phi cười, vẫn cười rộ lên không
có ngừng lại .
Hai
người bay hồi lâu, mới chậm rãi rớt
xuống. Nhược Khả Phi dùng cần điều khiển điều chỉnh lại
vị trí, hướng đến nơi đã cùng Diêm Diễm ước định bay vòng quanh.
Trên
cây, Diêm Diễm giống như đại điểu đang
ngồi xổm trên cây. Bên dưới cây buộc ba
con tuấn mã, đã chờ ở nơi này thật
lâu, một bước cũng không dám
rời đi. Không rõ dụng ý của Nhược Khả Phi , nhưng Diêm Diễm không có bất
kỳ nghi vấn, vẫn chờ đợi ở nơi
này .
Bỗng
nhiên, nghe thấy một trận
thanh âm kì dị trên đầu. Diêm Diễm ngẩng đầu nhìn lên, cả
người toàn bộ đều cứng đờ. Trên không trung bay lượn , đây là cái gì? Là người!
! !
Diêm
Diễm dùng sức trừng mắt nhìn, nhìn kỹ lại, chứng thật là người. Là Vương gia
cùng nàng! Hai người mỉm cười từ trên trời giáng xuống, giống như là một
bức tranh tuyệt đẹp, như vậy khiến cho người
ta muốn hướng về.
Hai
người chạm đất cũng hoàn mỹ ,
dừng lại ở trên cây. Hiên Viên
Cô Vân đem mọi thứ trên người
bỏ xuống hết, sau đó mới giúp Nhược
Khả Phi cởi bỏ, lại ôm Nhược Khả Phi nhảy xuống cây.
"Chủ
tử, Vương gia." Diêm Diễm nghe
thấy tiếng chạy đến đây .
"Diêm
Diễm." Nhược Khả Phi ở trong lòng Hiên
Viên Cô Vân cười, trong
mắt tràn đầy tín nhiệm cùng cảm kích khắc sâu vào mắt Diêm Diễm, tiến thẳng vào
trong lòng.
"Ngựa ở bên
kia, còn có quần áo." Diêm Diễm phức tạp nhìn hai người trước mắt. Rốt
cuộc, nàng là người như thế nào? Vật như vậy cũng có thể làm ra.
Khó trách quái nhân làm ra thứ
này lại mừng như điên như vậy. Thì ra, vật
này sử dụng gây chấn động như vậy. Cho dù người giỏi khinh công nhất thiên hạ
cũng chỉ có thể bay được vài trượng, còn phải nhờ vào thứ gì đó . Mà
nàng thiết kế ra cái này không cần bất kì vậy gì hỗ trờ từ vách núi kia nhảy
xuống!
"Cám
ơn." Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng nói ra
hai chữ. Nhược Khả Phi cùng Diêm
Diễm nghe thấy đều ngẩn ra, lần đầu tiên thấy hắn nói ra như vậy.
Trong
quân doanh, Hiên Viên Cô Phong tựa vào ghế ở
trên cùng, ngửa đầu, nhắm mắt lại, không nói được một lời. Phía dưới chúng
tướng sĩ lại mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
"Theo
như thuộc hạ thấy, đem toàn bộ quân của Cửu vương gia đem đến quân doanh chiêu
nạp. Nếu không chịu phục tùng điện hạ thì chịu chết ."
"Không
ổn, hiện tại đúng là hai quân đối chọi, nếu như giờ phút này lại phát sinh
chuyện như vậy, như thế lại cho đối phương cơ hội ."
"Vậy
như thế nào mới là tốt?"
"
Ý kiến của ta là, trước tiên điều động đại quân chấm dứt chiến tranh. Mà
điện hạ hãy viết một lá thư bẩm báo hoàng thượng, cáo trạng Cửu vương gia. Hắn
lâm trận bỏ chạy, để hoàng thượng xử
trí."
"Nhưng,
người của Cửu vương gia ở bên kia cũng thật là yên tĩnh. Dường như đã sớm
biết tình thế sẽ như vậy?" Rốt cục cũng
có người nói ra mấu chốt của sự việc.
"Được
rồi, đều đi ra ngoài. Bản thái tử đều có định đoạt. Ngày mai đại quân tiếp tục
thẳng tiến, đến vây thành. Bản thái tử mệt mỏi, đều lui ra đi." Hiên Viên
Cô Phong không ngẩng đầu lên, vẫn
tựa đầu ở ghế như cũ, ngẩng mặt lên nói ra lời này. Mọi người đối diện nhìn
nhau, cùng thấy được bất an cùng không an
lòng trong mắt.
"Như
thế nào, cho rằng bản thái tử không đáng để các ngươi đi theo phục tùng nữa
sao?" Thanh âm của Hiên Viên Cô Phong thản
nhiên mà lạnh lùng, tiếng vọng trong lều có
một loại áp lực đáng sợ mị hoặc nói không nên lời.
"Thuộc
hạ cáo lui." Thanh âm đồng loạt vang
lên, mọi người thối lui. Hiên Viên Cô Phong từ từ nhắm hai mắt lại, lông mi như
cũ vẫn đang run rẩy. Vốn cho là trò chơi cứ như vậy đã xong. Ngay
cả người trong cung ở kinh thành kia cũng tham dự trò chơi này. Nhưng là, trò
chơi không