Disneyland 1972 Love the old s
Thành Thời Gian

Thành Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323535

Bình chọn: 7.5.00/10/353 lượt.

của anh ta lạnh lẽo dị thường, giọng nói cũng vậy.

Tôi trước đây mặc dùng không thân với Lâm Tấn Tu, nhưng cũng đã nói chuyện vài câu. Anh ta được dạy dỗ rất tốt, đối với con gái cực kì galant, nói cười nhẹ nhàng, không phải lật mặt đến mức độ này, hoàn toàn là một con người khác.

“Cô gọi người rồi?”

Tôi nhảy lên giật điện thoại, “Trả điện thoại cho tôi! Tôi phải gọi bảo vệ! tôi phải mách với thầy! nói cho hiệu trưởng La!” Chiều cao và khí lực của tôi làm sao có thể so sánh với một tên con trai lớn hơn tôi hai ba tuổi cơ chứ, phản kháng thế nào cũng giống như tiểu nhân không thể làm được việc lớn, kết quả đương nhiên thất bại rồi.

Anh ta cũng không nói nhiều, kéo cổ áo tôi lôi vào trong hồ bơi, trước mặt tất cả mọi người, bùm một tiếng vứt điện thoại của tôi vào hồ bơi.

Tôi ngây ra mấy giây, mắt trừng trừng nhìn chiếc điện thoại yêu quí chìm trong nước, ánh sáng của mành hình nhìn không thấy đâu.

Một đám người phát ra tràng cười nhạo không chút kiêng kị “hahaha.”

Lâm tấn tu chỉnh đốn lại quần áo, vỗ nhẹ hai bàn tay.

Tôi không biết đây được coi là ám hiệu gì nữa, đám người ở dưới hồ bơi lần lượt leo lên bờ, cũng không thắc mắc gì, cứ như vậy bắt đầu thay quần áo.

Tôi cứ há mồm trợn mắt mà nhìn chỗ này, lửa giận dần dần tích tự, sắp cháy đến nơi rồi.

Tôi chỉ Lâm Tấn Tu mà chửi: “Các người, nam nam nữ nữ…không mặc quần áo…quá vô liêm sỉ, quá mất mặt rồi.”

“Cô nói xem,chúng tôi vô liêm sỉ cái gì?” Anh ta đã thu hồi lại ý cười lạnh lẽo, dùng giọng điệu như đang nói chuyện hỏi tôi.

Tôi dường như sụp đổ, đỏ mặt gào lên: “Các người, các người rõ ràng làm loại chuyện vô liêm sỉ, đồi phong bại tục, không biết xấu hổ.”

Người trong phòng như là nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên thế giới vậy, người mặc quần áo quên luôn mặc quần áo, quần trong tay dừng lại giữa không trung, cười lớn vỗ vào bên cạnh cái ghế.

“Cô em này làm thế nào mà đến được trường chúng ta vậy?”

“Rõ ràng là người tiền sử.”

“ôii trời, mọi người đừng nói như vậy, cô bé có trái tim thủy tinh trong suốt đó nha.”

“Sợ rằng đến tay của con trai cũng chưa từng nắm ấy chứ hahaha.”

“……”

Đợi bọn họ cười xong, Lâm Tấn Tu mới nghiêm túc mà trả lời tôi, “Nam thích nữ yêu, là chuyện bình thường của con người. Bọn tôi cũng hơn mười tám bảy rồi, có người còn đủ mười tám tuổi rồi, đã là người lớn. Cô cũng đã học giáo dục giới tính, nên biết con người ra đời như thế nào chứ, lẽ nào cô muốn nói hành vi của bố mẹ cô cũng đồi phong bại tục. ”

Tôi bị anh ta làm cho nghẹt thở, lại hít sâu mấy hơi, “Bố tôi với các người không giống nhau! Lại nói, các người cũng không thể ở hồ bơi của trường làm cái chuyện này! ”

“Ở trường thì làm sao? trường học trong mắt mỗi người không giống nhau. Tác dụng của trường học rất nhiều, ngoài việc học hành ra, còn có thể có tác dụng khác,” Lâm Tấn Tu nói, “Hồ bơi của trường để trống là một sự lãng phí, vốn nên mở của cho học sinh.”

Tôi trợn mắt há mồm, một lúc sau mới gào to: “Anh vứt điện thoại của tôi xuống bể bơi rồi! đền điện thoại cho tôi!”

“Ồ, đền điện thoại? Ai chứng minh tôi vứt điện thoại của cô?”

Một đám người cười ha ha phụ họa: “Chúng tôi đều không nhìn thấy, em gái à.”

Sau này tôi mới biết miệng lưỡi của Lâm Tấn Tu rất tốt, nghe nói là người hùng biện giỏi nhất của trường,từng đưa đội của trường tham gia cuộc thi hùng biện các trường cấp hai của thành phố. Lúc đó tôi hoàn toàn bị anh ta với đám học sinh lớp mười hai đó làm loạn suy nghĩ, khó khăn lắm đầu óc mới lóe lên một tia phản bác, vất vả lắm mới nói ra được, mặt tôi sắp chuyển thành màu gan lợn rồi, nói to: “Các người vi phạm quy định của trường.”

Lâm Tấn Tu ngược lại lại cười: “Cô nói thử xem, chúng tôi phạm phải điều gì nào? Điều nào nhà trường qui định không cho phép tổ chức party đêm ở hồ bơi?”

Không có học sinh nào có thể học thuộc quy định, tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng đại khái cũng có chút ấn tượng, nhưng điều mục cụ thể thì không thể nhớ nổi.

Tôi như châu chấu đá xe mà chỉ trích anh ta, “Anh lén sửa khái niệm! Uổng cho anh là hội trưởng hội học sinh.”

“Chính vì tôi là hội trưởng, tôi mới biết những học sinh tốt nghiệp cần cái gì nhất. Hứa Chân, chúng tôi cần thư giãn, cô hiểu không?” Anh ta thấp giọng thở ra một hơi, cuối cùng giơ tay sờ sờ mặt tôi, lại cúi người xuống, môi từng chút từng chút dán gần mũi tôi, tôi nghe thấy giọng nói của anh ta vừa thân thiết vừa ấm áp, áp chế hơi thở, nghe ra có vẻ nguy hiểm, khuôn mặt anh ta phóng to trước mặt tôi, tôi nhìn vào trong mắt anh ta—bình thường trong mắt chỉ lộ ra ý cười dịu dàng, nhưng lúc này đều là sự nghiêm túc, làm cơ thể người khác phát lạnh.

“Cứ thoải mái mách với thầy giáo và hiệu trưởng đi.” Lâm Tấn Tu nhún vai, từng câu từng chữ, “ở đây chúng tôi có hai mươi hai người, ai cũng không dễ động vào đâu, cô thử động vào họ xem, sau này có muốn những ngày tháng tốt đẹp không? ”

Anh ta khí thế bức người, hoàn toàn lấn áp đứa thân cô thể cô như tôi.

Tôi nhớ lại chuyện của vài năm trước, tôi và bố ở trên thảo nguyên Châu Phi khai quật hóa thạch, tôi nhìn