
bà không nên quên ,
nếu không con trai bà…”.
“Yên tâm!”. Bạch Nhiễm Nhiễm cắn răng nghiến lợi ném hai câu, đóng cửa phịch một tiếng đi ra.
Viên Tiêu cười ha ha ấn điện thoại đường dây nội bộ trên bàn: “Anh, em có chuyện tốt muốn nói cho anh biết”. Viên Tiêu anh chưa bao giờ là người tốt, hai chữ quân tử này lại càng
không liên quan, không chọc đến anh là tốt, nếu đã chọc đến anh thì cũng đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua. Anh hay mang thù, có thù tất báo, người khác
làm thương tổn anh một phần, anh nhất định phải lấy lại mười phần. Anh
cũng không nể nang, trừ Thang Viên ra, cũng không tìm được người thứ hai có thể khiến anh dốc hết toàn lực che chở, mà ngay cả Viên Địch cũng
không ngoại lệ.
Cho nên khi Viên Địch thấy anh cầm tấm ảnh Bạch Nhiễm Nhiễm quỳ gối
trước mộ mẹ thì cũng không kinh ngạc chút nào. Anh sớm dự đoán được chắc chắn chuyện sẽ không đơn giản như vậy, cũng biết đem trai của anh tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình với những người đã gián tiếp hại chết
mẹ của bọn họ.
“Đợi một lát,đến khi bà ta quỳ xuống van xin em, em có thể suy nghĩ lại
để bà ta thoải mái một chút!”. Viên Tiêu cẩn thận cầm một xấp hình bỏ
vào trong túi hồ sơ ở trên có niêm phong đóng chặt, ngẩng đầu nói với
Viên Địch.
“Em muốn hành động trước bên kia?”. Viên Địch nhíu mày, giọng nói rất
chắc chắn. Anh hiểu rất rõ Viên Tiêu, sợ là đã từ lâu không thể chờ đợi
được nữa.
Viên Tiêu cũng không trả lời câu hỏi này của anh, mà nâng cằm lên nở một nụ cười thích thú sâu xa: “Tối nay đi với em đến Lưu Liên” Lưu Liên, là nơi vui chơi giải trí cao cấp xa hoa nhất thành phố R, đương nhiên,
không chỉ có giải trí, ở đây cũng không thiếu những người đến tiến hành
giao dịch không thể lộ ra ngoài sáng, thậm chí đây mới điểm chống đỡ của Lưu Liên, hễ là người có địa vị đều mong muốn đến Lưu Liênchơi một
chút, bất kể là muốn ăn chơi hay là vì muốn tìm cái khác. Viên Tiêu chưa bao giờ đi đến nơi này, lần này bỗng nhiên mở miệng muốn đi, Viên Địch
đẩy mắt kính, gật đầu, Viên Tiêu muốn làm chuyện gì, đại khái anh cũng
hiểu rồi.
Tan giờ làm, Viên Tiêu gọi điện thoại cho Thang Viên, thông báo cho cô
biết đêm nay anh sẽ về muộn nửa giờ, ý muốn nói, cô không cần chờ anh ăn cơm cùng, bảo cô ăn cơm trước. Thang Viên đáp một tiếng, cũng không hỏi kĩ anh có chuyện gì liền cúp điện thoại. Cũng không vì Thang Viên lạnh
nhạt mà Viên Tiêu mất hứng, ngược lại cười hiện lên lúm đồng tiền nhỏ,
Thang Viên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, không chút nghi ngờ! Với anh
đây là chuyện vui nhất trên đời.
Lưu Liên thật là một nơi khiến cho người ta lưu luyến quên đường về, ánh đèn hoa mỹ, không khí xa xĩ thối nát, nếu không có ý chí kiên định chỉ
cần một lần vào nơi này có thể khiến con người ta mê muội bất tỉnh. Viên Tiêu cùng với Viên Địch đi vào thu hút sự chú ý của mọi người, hai
người đều là người thượng lưu, dù đi tới đâu đều thu hút ánh mắt những
người xung quanh. Có vài người phụ nữ quần áo hở hang nhanh chóng bưng
ly rượu đi tới. Viên Địch vẫn nghiêm mặt như cũ không chút thay đổi, mà
lúc này Viên Tiêu cũng tháo nụ cười trên mặt xuống, khuôn mặt thay đổi
muốn nhắc nhở người lạ không nên tới gần, khiến vài người phụ nữ chộn
rộn ngứa ngáy trong lòng.
Viên Tiêu dẫn Viên Địch đi thẳng đến lầu dâng hương, đẩy cửa ra, người
đàn ông đang ngồi kính cẩn lễ phép trên ghế sô pha nhìn thấy Viên Tiêu
và Viên Địch đi vào lập tức đứng lên, cúi đầu vái một một cái: “ Chuyện
đã làm xong”.
“Đủ liều chưa?’. Viên Tiêu tiện tay mở một chai rượu trên bàn, uống một ngụm lớn, tùy ý nói: “Không để lại sơ hở gì chứ?’.
“Ngài yên tâm, tuyệt đối không để lại một chút dấu vết!”. Khẩu khí người nọ hết sức chắc chắn. Viên Tiêu khẽ cười một tiếng, nhìn về phía người
nọ đưa bình rượu lên: “Tốt lắm, lần này xem như tôi nợ anh một lần”.
“Đây là việc tôi cần phải làm”. Vẻ mặt người nọ vẫn chất phác như cũ,
Viên Tiêu lắc đầu: “ Cho dù thế nào lần này anh đã giúp tôi một đại ân”. Anh nhìn dáng vẻ người nọ còn muốn nói điều gì vội vàng khoác tay: “
Anh đi xuống trước đi, hai anh em tôi còn muốn ở chỗ này một chút”.
Người nọ gật đầu, nhanh nhẹn xoay người đi ra ngoài khép cửa lại.
“Chờ xem kịch vui đi”. Viêu Tiêu một hơi uống sạch rượu trong bình, đặt chai rượu thật mạnh trên bàn, tâm tình có vẻ tốt.
“Người đó có thể tin được không?”. Viên Địch lấy ngón tay chà lên bàn, nhận bình rượu Viên Tiêu đưa đến.
“ Con trai của kẻ thù không đội trời chung với Bạch lão đầu”. Viên Tiêu
bĩu môi, nghiêng đầu nhìn về phía cửa: “ Không cần lo lắng, tuyệt đối
đáng tin. Mạng của anh ta là do em cứu”.
Viên Địch gật đầu, không nói gì, chỉ đưa tay cụng ly với Viên Tiêu, từ từ uống gần hết một chai rượu.
“Tối nay mời anh đến nhà em ăn cơm!”. Uống rượu xong, Viên Tiêu đứng lên sửa sang lại quần áo, cầm điện thoại lên vừa nhắn tin gửi cho Thang
Viên vừa nói.
“Sao vậy?”. Tự nhiên lại chủ động mời anh ăn cơm? Nói gì Viên Địch cũng
không tin, bình thường ngay cả hộp cơm cũng che dấu kĩ càng, làm sao lần này tự dưng lại hào phóng như vậy?
“Đương nhiên không phải do Thang Viên làm!