
c ngoại Giang Nam” đó cách đây sáu, bảy năm đã đổi tên khác, nghe nói còn thay cả chủ, đồ ăn
không còn mùi vị như xưa nữa, kể từ đó cô ít khi đến đó ăn, còn cảm thấy tiếc vì một tiệm ăn từng rất đông khách lại lụn bại. Theo như Đinh Tiểu Dã từng kể thì nhà anh xảy ra biến cố cũng vào khoảng thời gian đó,
đúng không nhỉ?
Cô nới vòng tay ôm, sửng sốt nhìn Đinh Tiểu Dã. “Hay chính là…”
“Không phải!” Đinh Tiểu Dã phủ nhận, sự kiên nhẫn nãy giờ hoàn toàn tiêu tan.
Anh kéo Phong Lan đứng dậy một cách khá thô bạo. “Đi thôi, muốn nằm mơ
thì về nhà nằm mơ.”
Thấy Đinh Tiểu Dã kháng cự như vậy, Phong Lan chọn cách không truy hỏi nữa. Cô không trách chuyện tay Đinh Tiểu Dã
siết lấy cô quá đau mà cứ lon ton vừa đi vừa chạy theo anh, miệng nói:
“Có những giấc mơ phải cùng nhau mơ mới đẹp, có ai đanh thuế ước mơ đâu, lại còn không phải chịu trách nhiệm. Đinh Tiểu Dã, nhà hàng chúng ta
sau này vừa bán gà hầm đĩa lớn, vừa bán cua hoàng đế cà ri, cậu thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
“Chẳng thế nào tức là cũng được phải không? Chúng ta nên mở bao nhiêu cửa hàng? Có mở một cái ở Sát Nhĩ Đức Ni không? Như thế người đi chăn cừu trở về nhà cũng có thể được ăn
bát canh tom yum kung cay sực nóng hổi. Nhà hàng của chúng ta sẽ thiết
kế giống như một cái lều sang trọng, chỉ cần vén màn ra là có thể nhìn
thấy núi rừng. Với cả nhé, tôi phát hiện ra món cà ri rắc thêm chút nho
khô, vị sẽ rất ngon…”
“Ngon cái con khỉ!”
“Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ làm cho cậu nếm thử, tay nghề nấu ăn của tôi được phết đấy.”
“…”
“Đinh Tiểu Dã, cậu lo gì chứ? Đâu phải là làm gì vi phạm pháp luật đâu.”
“Chị im miệng đi có được không?”
“Tôi làm phiền cậu đang nghĩ ngợi à? Cậu đang nghĩ gì thế? Nói xem nào, nghĩ gì?”
“…”
“Cậu không nói thì tại sao lại cấm tôi nói? Hồi đó không phải là vì không có ai chuyện trò nên cậu mới bỏ Sát Nhĩ Đức Ni chạy về đây sao?”
“Tôi hối hận lắm rồi đây.”
“Hối hận thì tôi với cậu cùng quay lại.”
“Đường về nhà chưa đến mười cây số chị còn bắt tôi đưa về kìa!”
“Đưa về một chút thì có làm sao? Trước đây cậu cưỡi ngựa cả ngày trời chẳng
cũng giống thế? Cậu có thích cưỡi ngựa không? Khi nào dạy tôi với!”
“Không thích, chân mọc chai hết cả.”
“Ở đâu? Tôi xem nào.”
“…”
“Không cho xem thì cho sờ cũng được.”
“Chị dám sờ thật hả! Bỏ ngay tay ra. Phong Lan, chị mới là đồ lưu manh!”
“Ái chà chà, chúng ta lại có thêm điểm tương đồng sao.” Sau đợt bận rộn của
kỳ nghỉ lễ dài ngày dịp Quốc Khánh, trước sự xin xỏ xúi giục nhiệt tình
của Khang Khang, Phong Lan đã đồng ý đóng sửa tiệm một ngày để toàn thể
nhân viên tham gia “tập huấn”.
Địa điểm
“tập huấn” được chọn ở hồ chứa nước ngoại ô thành phố, nói trắng ra là
tổ chức cho nhân viên đi nướng thịt ngoài trời thư giãn, động viên mọi
người đã phải vất vả lâu nay.
Mọi người ngày thường đều quen
thuộc với công việc trong ngành ăn uống, nên tổ chức một bữa tiệc nướng
BBQ là việc quá dễ dàng. Nhà bếp đã sắp xếp đầy đủ nguyên liệu từ sớm,
vừa đến nơi, nhân viên nam đã hạ đồ nghề xuống, thoắt cái chuẩn bị sẵn
sàng, nhân viên nữ nhanh nhẹn khéo léo quạt than nướng thịt.
Phong Lan nằm trên ghế xếp ở ven hồ hưởng thụ làn gió thu mơn man vùng ngoại
ô. Thỉnh thoảng đi dã ngoại cũng rất tuyệt, tâm hồn dường như trở nên
trong trẻo hơn cùng với mặt nước hồ xanh gợn sóng lăn tăn kia. Đương
nhiên cô không quên tầng mây mỏng của trời thu, tia tử ngoại rất dễ làm
cho làn da bị lão hóa, nên chỉ lười biếng giở một vài trang sách rồi lại kéo vành chiếc mũ xuống thấp hơn.
Rất nhanh sau đó, mùi thơm đặc trưng của thịt nướng từ phía sau cô bay tới. Hồi bé Phong Lan bị gia
đình quản rất chặt, trong đó nhà họ Phong những thứ kiểu như đồ nướng
kiểu này bị đưa vào đầu bảng của danh sách đen, mẹ tuyệt đối không cho
cô đụng đến, còn nói ăn thứ đó không tốt cho sức khỏe. Phong Lan bị nhắc nhở nhiều quá, dần dần chẳng còn muốn ăn và gần như đã quên mất hương
vị hấp dẫn của nó.
Nhưng thứ bị cấm thường mang tới sự hấp dẫn
khó lường, dù biết rõ mười mươi nó chỉ có hại chứ chẳng có lợi lộc gì.
Phong Lan mới chỉ đọc được vài trang, đã thấy mình lãng mạn văn vẻ trở
lại như thời thiếu nữ.
“Cậu đi…”
“Hay là cậu đi đi.”
“Không ai được đi hết, để Tiểu Dã đi đưa.”
Kẻ chuyên chõ mũi vào chuyện người khác – Lưu Khang Khang tỏ vẻ ra đòn
quyết định trong vụ đùn đẩy vô vị kia. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước
chân quen thuộc cùng mùi thơm ngào ngạt của thức ăn chậm rãi tiến lại
gần Phong Lan. Nhịp tim của cô bỗng đập nhanh hơn, cô cố che giấu bằng
cách đậy quyển sách lên mặt, giả vờ đang đắm chìm không biết gì.
Đinh Tiểu Dã cũng không đánh động cô, đặt đĩa thịt xiên nướng ở cạnh ghế của cô rồi định rời đi.
“Này!” Phong Lan gọi anh lại, nhấc quyển sách trên mặt ra, nửa cười nửa dỗi,
chớp chớp đôi mắt ướt. “Thời tiết đẹp quá, ngồi lại với tôi một lát.”
Đinh Tiểu Dã không từ chối, ngồi xuống mặt đất, nhặt một hòn sỏi ném xuống
nước. Bầu trời sáng trong xua tan những âm u, giữa những tia nắng mặt
trời và làn gió thổi nhè nhẹ, gương mặt anh hết sức trẻ trung và tươi
sáng.
“