
h là chính xác, trí tò mò của cô ta cũng phát triển đến cực
đại.
“Chà chà, cậu cũng quan tâm đến cô ấy quá nhỉ?” Đàm Thiếu
Thành vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. “Ông trời thật không cô bằng chút nào,
may mắn đều phần Phong Lan hết cả. Cậu đã từng nghĩ khi cô ấy biết rõ
danh tính thực sự của cậu thì gương mặt sẽ biểu hiện thế nào chưa?”
Đây chính là trở ngại lớn nhất mà Đinh Tiểu Dã không thể vượt qua nổi. Sau
khi từ chối việc Thôi Yên nhờ vả, anh vẫn còn ở bên Phong Lan mà không
có lý do gì. Tình cảm khiến con người ta mụ mị và tham lam. Anh biết đã
đến lúc phải đi, nhưng có một giọng nói cứ xui khiến anh: đợi chút nữa,
từ từ đã, thêm một ngày cũng không sao mà. Anh còn trơ trẽn đổ tại Phong Lan bám riết mình quá.
Bây giờ đến cả Đàm Thiếu Thành cũng đã
phát hiện ra anh không phải là Đinh Tiểu Dã, liệu có khi nào Tăng Phi
cũng đã biết mà không nói ra? Lần tình cờ gặp nhau ở góc phố đó, Tăng
Phi đã bắt đầu nghi ngờ, cho dù anh ta nhất thời vẫn chưa nhận ra “Đinh
Tiểu Dã” là Thôi Đình, nhưng khoảnh khắc đó cũng không còn xa nữa.
Đinh Tiểu Dã từng cho rằng thế gian này chẳng còn gì khiến anh phải sợ hãi,
đến cả cái chết anh cũng không sợ, mất đi tự do cũng nằm trong dự liệu.
Anh không vướng bận bất kỳ ai, cũng không bị ai ràng buộc, chỉ độc một
thân xác này, đến rồi đi không vướng víu. Nhưng bây giờ chuyện đã khác.
Anh đi ngang qua Phong Lan với đôi tay trong chiếc còng số tám – hình
ảnh này khiến Đinh Tiểu Dã sợ hãi đến cực điểm.
“Tôi sẽ đi.” Đinh Tiểu Dã nói với Đàm Thiếu Thành.
“Đi như thế nào? Một người đang sống sờ sờ bỗng nhiên mất tích ư?” Đàm
Thiếu Thành thấy không hợp lý. “Tôi hiểu Phong Lan, làm như thế chỉ
khiến cô ấy càng thêm nhung nhớ cậu. Ngày qua ngày, cô ấy sẽ dần quên
hết những lỗi lầm của cậu, chỉ nhớ những điều tốt đẹp mà thôi. Bởi vì
không có được nên trong tim cô ấy, cậu sẽ trở nên hoàn hảo, không ai có
thể thay thế. Đấy là kết cục mà cậu mong muốn sao?”
Đinh Tiểu Dã đã hiểu ra ý đồ thực sự của Đàm Thiếu Thành.
“Rốt cuộc chị muốn nói điều gì?”
Đàm Thiếu Thành cười đắc thắng. “Phong Lan luôn giữ thể diện, cậu muốn cô
ấy buông cậu ra thì cậu phải làm cho cô ấy căm ghét cậu, giống như Chu
Đào Nhiên vậy. Chẳng phải ư? Đứng trước mặt cậu đây chính là người có
thể khiến cô ấy ghê tởm.”
Phong Lan vẫn đang nằm ườn trên sofa ở nhà bố mẹ cô, bỗng nhận được điện thoại của Khang Khang.
Khang Khang nói, cậu ta đang định qua quán karaoke cùng hát với mọi người,
lúc đến gần trạm xe bus, nghĩ hay là kéo cả Đinh Tiểu Dã cùng đi, bèn
quay lại thì bắt gặp Đàm Thiếu Thành đến tìm Đinh Tiểu Dã. Cậu ta ngại
không dám lại gần nên không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng vẫn thấy nên
nói với Phong Lan chuyện này, để cô cẩn thận, đề phòng có người phụ nữ
khác chen vào.
Khi Phong Lan quay về đến cửa hàng thì Khang Khang đang đợi trong quán KFC gần đó đã nhìn thấy cô từ xa, lập tức chạy ra
gặp cô, lén la lén lút như thể du kích tình báo đi kết nối với tổ chức,
còn cầm theo một túi hoa quả trên tay.
Khang Khang giải thích,
lúc quan sát Đàm Thiếu Thành và Đinh Tiểu Dã trao đổi với nhau, cậu ta
cũng có cảm giác khá căng thẳng, sợ có người phát hiện đang nhìn trộm,
cậu ta liền giả vờ vào cửa hàng bán hoa quả ở chếch phía đối diện nhà
hàng mua đồ. Cậu ta “chọn lên lựa xuống” hồi lâu, nếu không mua gì thì
ái ngại quá, đành phải lấy đại vài thứ.
Phong Lan cảm thấy rất
buồn cười. Đàm Thiếu Thành đến tìm Đinh Tiểu Dã, cô chỉ cảm thấy hơi lạ, chứ không hề nghi ngờ giữa hai người có gì khuất tất, là phụ nữ, cô vẫn thấy vô cùng tự tin vào bản thân mình. Lúc này bị Khang Khang kéo theo
dấm dúi, như thể đang đi “bắt gian”, trong lòng cảm thấy hơi kì cục.
Không thấy bóng dáng Đàm Thiếu Thành trong tiệm nữa. Khi Phong Lan và Khang
Khang bước vào, Đinh Tiểu Dã đang nằm ngủ trên giường, nghe thấy tiếng
động, anh liền ngồi dậy.
Khang Khang bô lô ba la giải thích: “Em
mua hoa quả ở bên ngoài, không ngờ lại gặp chị chủ. Bên ngoài nắng to
lắm, em quay lại ngồi cho mát tí… để em đi rửa hoa quả ăn nhé.”
Phong Lan bước lại gần Đinh Tiểu Dã, cô ngửi thấy trong không khí như có mùi giấy cháy.
“Công việc xử lý xong hết chưa?” Đinh Tiểu Dã hỏi.
Phong Lan ngẩn người một lát mới nhận ra anh đang hỏi về chuyện cái xe, gật
đầu, nói: “Xong xuôi từ sớm rồi, tôi còn kịp về nhà bố mẹ nữa kìa.”
Cô ngồi cạnh Đinh Tiểu Dã, nghĩ ngợi rồi cười hỏi: “Để tôi kể cậu nghe một chuyện buồn cười lắm nhé, cậu đoán xem ban nãy Khang Khang gọi điện cho tôi nói gì đi! Cậu ấy bảo nhìn thấy Đàm Thiếu Thành đến tìm cậu, thằng
nhóc này còn lo lắng hơn cả tôi. Cậu với Đàm Thiếu Thành nói chuyện gì
vậy?”
Đinh Tiểu Dã khẽ cười rồi nhìn cô, hỏi lại: “Chị không lo à?”
“Tôi chẳng phải lo.” Phong Lan cười. “Đàm Thiếu Thành đâu có ngốc như tôi.”
“Cũng phải”
Phong Lan thì thầm, nhắc nhở anh: “Cô ta nhiều khi nguy hiểm lắm đấy, cậu phải cẩn thận.”
Đinh Tiểu Dã không nói năng gì. Phong Lan cúi xuống nghịch nghịch móng tay
mình rồi bất ngờ cất tiếng: “Tiểu Dã, chúng ta đi du lịch đi, cậu thích
đi đâu? Trong nước hay nước ng