
t lãnh khốc, vỗ hai tay lai, một đạo kim quang lập tức hiện ra
Ngôn Sơ Ngũ, Ngôn Sơ Lục lập tức rút kiếm, cùng Ngôn Sơ Tam che chở cho Điệp Lạc
“Tam ca!”
Ngôn Sơ Thất cùng Bạch Tử Phi vừa tới, Ngôn Sơ Thất nóng lòng người nhà, lập tức tiến lên, gia nhập đội ngũ bảo vệ.
Quân Mạc Ức nhíu mày, quang cầu trong tay càng sáng ngời
Bạch Tử Phi giật mình, vội tiến lên vỗ vai Quân Mạc Ức “ uy, uy, đại thần huynh đệ, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ”
Bạch Tử Phi tay đặt trên vai Quân Mạc Ức cũng lặng lẽ phát động tiên pháp, ngăn cản bích thủy chưởng trong tay hắn.
Quân Mạc Ức chau mày “ tiểu tiên, ngươi dám ra lệnh với ta?”
“Không dám không dám, tiểu nhân nào dám ra lệnh cho đại thần, hahahah” Bạch Tử Phi vừa cười vừa lôi kéo hắn “ đại thần, chúng ta qua đây nói chuyện
đi”
Quân Mạc Ức thân thể cứng ngắc, vẫn bị hắn lôi kéo đi
Cùng là thần tiên với nhau, coi như cho Tiểu Bạch chút thể diện
Bạch Tử Phi ôm vai Quân Mạc Ức, thân mật nói “đại thần huynh, ngươi không
cần ép sát từng bước như vậy. Bọn họ là phàm nhân, nghe không hiểu ngươi nói cái gì là trât tự đâu, người ta cả ngàn năm mới gặp lại nhau, chẳng lẽ không cho thêm chút thời gian được sao?”
Quân Mạc Ức liếc hắn “ Bạch Tử Phi, ngươi thân là tiên, chẳng lẽ không biết
quy định thiên giới? ngươi cho rằng mệnh của Ngôn Sơ Tam kia quá dài
sao?”
Bạch Tử Phi cúi đầu “ ta biết, nhưng mà…”
“Người, tiên, yêu, ma, quỷ…cho dù là gì thì nhân giới và các giới còn lại đều
không thể liên hệ, nếu không thế giới sẽ đại loạn, ngươi không lo thế
gian sẽ đồ thán sao? nếu thực sự bị đại loạn, ngươi sẽ chịu trách nhiệm
sao?”
Bạch Tử Phi bị mắng đển đỏ mặt
“Thiên quân đại nhân, ta chỉ là thảo luận chuyện điệp yêu với ngươi, đâu cần phải khoa trương như vậy chứ?”
Quân Mạc Ức trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng cười “ Bạch thượng tiên, ngươi vẫn nên lo chuyện của mình trước đi, nếu không mau lấy lại Hỗn Thế đan để
bề trên biết được thì…còn có, đừng quên tiên với người cũng là cấm”
Bạch Tử Phi trong lòng run rẩy, nhớ tới tình cảnh vừa rồi cùng Ngôn Sơ Thất trong thư phòng.
Một khắc đó dường như mọi thứ đều bị bỏ qua, bây giờ bị Quân Mạc Ức nhắc
tới hắn mới bừng tỉnh, vừa rồi hắn hôn Ngôn Sơ Thất nồng nhiệt như vậy,
thế nhưng lại quên chuyện Hỗn Thế đan.
Quân Mạc Ức lạnh lùng liếc nhìn hắn rồi xoay người
“Điệp yêu, ngươi còn gì để nói, ta cho ngươi một nén hương thời gian” Tuần Sử Thiên Quân đại nhân vừa dứt lời, mọi người như hít phải ngụm khí lạnh.
Điệp Lạc quỳ bên cạnh Ngôn Sơ Tam, nước mắt rơi ào ạt nghe vậy lại mỉm cười
“Thiên Quân, ta biết sẽ có ngày hôm nay nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Ta
chờ hắn một ngàn năm, rốt cuộc vừa gặp lại hắn đã sốm chia lìa. Có đôi
khi ta thực sự cảm thán, ông trời đối với chúng ta rất không công bằng.
Vì sao để chúng ta quen biết nhau lại không thể ở bên nhau? Chúng ta đã
làm sai cái gì mà trừng phạt chúng ta như vậy? Một ngàn trước sinh ly tử biệt còn chưa đủ sau, một ngàn năm sau lại bắt chúng ta phải có kết cục như vậy. Ta biết, ta không thể ở lại đây, nếu ta ở lại sẽ làm hại không chỉ có hắn…chỉ có điều kiếp này vô duyên, kiếp sau cũng không được gặp
lại”
Điệp Lạc nghẹn ngào.
Nàng thân là yêu, nếu bị đem đi luyện đan thì sẽ không có kiếp sau, không thể cùng hắn gặp lại
Ngôn Sơ Tam nước mắt cũng rơi như mưa, đưa tay nắm lấy tay nàng “ không,
Điệp Lạc, ngươi đừng đi. Không, ta cái gì cũng không sợ, thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần có ngươi bên cạnh, chúng ta cùng nắm tay nhau
thì không có gì phải sợ”
“Không!” Điệp Lạc đau lòng la lớn “ ngươi cần phải sống, ta đã hại ngươi một
lần, đời này ngươi phải sống cho thật tốt, tìm một nữ tử có thể cho
ngươi hạnh phúc. Chỉ cần ngươi hạnh phúc thì ta có chết cũng yên lòng”
“Điệp Lạc” Ngôn Sơ Tam khóc đến khản giọng
Điệp Lạc đột nhiên hất Ngôn Sơ Tam ra, vỗ đôi cánh mỏng “ tái kiến…kiếp sau…thôi đừng gặp lại”
“Không, Điệp Lạc” Ngôn Sơ Tam kêu lớn
Điệp Lạc vỗ cánh, quang cầu màu vàng lóe lên, phút chốc biến mất không thấy.
Trên bầu trời đêm, một đóa hoa màu hồng nhạt nhẹ nhàng bay xuống, đáp lên
lòng bàn tay của Ngôn Sơ Tam, một giọt nước trong suốt như kim cương từ
nhụy hoa rơi xuống tay hắn, vỡ ra thành từng mảnh li ti…
Điệp Lạc một đi không trở lại.
Tuần Sử Thiên Quân lãnh khốc cũng biến mất theo, không thấy quay lại Ngôn gia.
Ngôn gia không khí tối tăm tới cực điểm.
Ngôn Sơ Tam từng rất cởi mở giờ luôn nhốt mình trong phòng, suốt ba tuần qua chưa từng bước chân ra ngoài. Ngôn đại lão gia suốt ngày ngồi trong
phòng nghị sự than ngắn thở dài, đám tiêu cục hộ vệ cũng cảm nhận được
không khí nặng nề nên ai nấy đều cẩn thận làm việc, không dám có chút
sai sót nào.
Đông! Loảng xoảng loảng xoảng!
Đột nhiên vang lên âm thanh của đồ đạc rơi vỡ.
Ngôn đại lão gia đang chau mày u sầu bị giật mình liền lập tức nhào ra khỏi
phòng nghị sự, hai tay chống nạnh la lớn “ ai, kẻ nào? mới sáng sớm đã
ồn ào rồi, không thấy Tam thiếu gia khó khăn lắm mới ngủ được sao? không thấy đại lão gia ta đây đang suy nghĩ sao? ai dám ở đây gây náo loạn
hả?”
Người hầu G