
iáp đáng thương bị mắng một hồi, lệ rơi đầy mặt
“. Thực xin lỗi. . . . . . Lão gia. . . . . . Là ta không cẩn thận đánh rơi bồn cầu. . . . . .”
“Đánh rơi bồn cầu?” Ngôn đại lão gia nhìn đống nước dơ bẩn trên mặt đất thì
lửa giận càng bốc cao “ ai bảo ngươi sáng sớm dọn bồn cầu? ai cho ngươi
làm rơi? Ai cho ngươi làm kinh động tới Tam thiếu gia? Hắn cả đêm không
ngủ ngươi có biết hay không?”
Ánh nến trong phòng Ngôn Sơ Tam mãi đến nửa đêm vẫn chưa tắt, hắn còn đang đau lòng cho con mình thì đã bị kẻ này phá rối.
Người hầu Giáp vô cùng ủy khuất “lão gia, đây là bồn cầu của ngươi, hơn nữa
sáng sớm không dọn bồn cầu chẳng lẽ chờ tới tối muộn…như vậy thối ai
chịu nổi ah…”
Ngôn đại lão gia cứng miệng, tức giận dậm chân “ không được, mặc kệ là bồn
cầu của ai, buổi sáng cũng không được dọn. Nếu ngươi còn làm phiền tới
Tam thiếu gia, ta liền phạt ngươi ngày hôm nay rửa nhà vệ sinh một ngàn
lần”
Người hầu Giáp suýt nữa hôn mê.
Không biết là ai đang gây rối, ai đang la to lớn tiếng ah. Lão gia, chẳng
phải là ngươi sao? người ta bất quá là không cẩn thận đánh rơi bồn cầu
thôi mà, còn chuyện rửa nhà vệ sinh một ngàn lần? rửa sạch sẽ vậy để làm gì chứ, cũng phải đi ah…
Tuy nhiên mấy lời này gia đinh Giáp chỉ dám để trong lòng, chỉ sợ nói ra sẽ bị lão gia đem não nhét vào bồn cầu luôn ah.
Ngôn Đại lão gia thấy gia đinh Giáp lộ vẻ ủy khuất, tức giận hét “ còn đứng
sững ra đó làm gì, mau quét dọn chỗ này đi, thúi muốn chết”
Gia đinh Giáp giận mà không dám nói, trong lòng thầm nghĩ nên đến tổng liên đoàn lao động người hầu để tố cáo Ngôn lão gia hay không? không tăng
tiền lương mà bắt dọn bồn cầu rồi rửa nhà vệ sinh, rõ ràng là bóc lột
sức lao động mà. Nể tình lão gia đang lo lắng cho Tam thiếu gia, lần này hắn nhịn.
Gia đinh Giáp ngoan ngoãn làm việc.
Ngôn đại lão gia lại vào phòng nghị sự, ngẩng đầu nhìn ánh bình minh, thở dài một hơi “ ai…”
Lúc này Ngô Sơ Thất cũng đã luyện công buổi sáng vừa xong.
Từ lần trúng độc lúc trước, công lực của nàng chẳng những không giảm mà
còn tăng. Nàng cảm thấy tiên đan tiên thảo trong cơ thể mình phát huy
tác dụng tốt gấp trăm ngàn lần so với dược liệu nhân gian, nhưng vừa
nghĩ tới thiên đình thì nàng lại có chút bất mãn. Vừa thu hồi ngọc bích
kiếm thì đã nghe bên bờ tường có tiếng gọi nàng “ này..này…này”
Ngôn Sơ Thất tà nghễ liếc mắt
Bạch Tử Phi đang ở trên bờ tường, tươi cười như hoa.
Ngôn Sơ Thất không có tâm tình đùa giỡn, lạnh lùng nhìn hắn rồi xoay người đi về phía hành lang thủy tạ.
Bạch Tử Phi vẫn tươi cười.
Nói tâm của nữ nhân như đáy biển quả chẳng sai, hai ngày trước đối với hắn
còn nhiệt tình như lửa, nhào vào lòng hắn, vừa ôm vừa hôn, giờ mới có
mấy ngày đã làm mặt lạnh với hắn.
Bạch Tử Phi vội vàng gọi “ uy, Sơ Thất, là ta nha”
Ngôn Sơ Thất vừa đi tới bên hành lang, đột nhiên xuất hiện ba thân ảnh.
Ngôn Tiểu Lam mở đầu “ tiểu thư sáng sớm luyện công”
Ngôn Tiểu Thanh tiếp lời “ nhân sĩ nhàm chán leo bờ tường”
Ngôn Tiểu Lục chốt hạ “ dây dưa tiểu thư mãi không dứt”
Ngôn Sơ Thất nhăn mặt nhíu mày “ quá phiền”
Phốc
Hộc máu!
Bạch Tử Phi ngồi trên bờ tường, suýt chút nữa là té lộn nhào. Ba nha đầu
này, lần nào cũng cố tình xuất hiện đột ngột, còn cái kiểu nói một câu
chia làm ba nữa. Cái gì mà dây dưa tiểu thư mãi không dứt chứ? Các nàng
có mắt nhìn hay không, rõ ràng là tiểu thư các nàng dây dưa hắn nha. Có
điều đối phương là Sơ Thất cho nên hắn sẽ không so đo, tính toán.
Nhưng mà ba nhan đầu này, Bạch Tử Phi vừa thấy các nàng là tức giận rồi, bất quá hắn có pháp bảo ah.
Bạch Tử Phi quay đầu về phía Bạch phủ gọi lớn tiếng “ Bạch Tứ Hỉ, mau ra đây quản mấy nữ nhân của ngươi a”
Lời còn chưa dứt, bên kia đã vang lên tiếng đáp của Bạch Tứ Hỉ “ Tiểu Lục,
Tiểu Thanh, Tiểu Lam, các ngươi đừng để ý công tử nhà ta, mau qua đây,
ca ca có quà cho các ngươi”
Bạch Tứ Hỉ còn chưa dứt lời, ba nha hoàn đã không thấy hình bóng đâu.
Bạch Tử Phi giật mình, tốc độ ba nha đầu này còn nhanh hơn yêu quái, chẳng lẽ là do sức mạnh của tình yêu?
Ngôn Sơ Thất cầm khăn lau mặt, còn chưa xong đám nha hoàn đã chạy mất, nàng
có chút hờn giận quăng khăn vào bồn rồi xoay người tính rời đi.
Bạch Tử Phi vội vàng hô “ uy, mỹ nữ bên kia, ngươi bỏ đi thật sao?”
Ngôn Sơ Thất không thèm quay đầu “ thì sao?”
“Hay là ngươi quay đầu lại nhìn đi, khó có khi lúc sáng sớm lại gặp được đại soái ca ah” Bạch Tử Phi cố gắng duy trì hình tượng ngọc thụ lâm phong,
nào ngờ một trận gió thổi qua làm lá khô rơi đầy mặt hắn, Bạch Tử Phi ra vẻ không có việc gì, đưa tay phất qua.
Ngôn Sơ Thất không thèm liếc nhìn hắn, thản nhiên “ dây của ngươi bị tuột”
A? !
Bạch Tử Phi giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn xem, dây lưng tuột là quần sẽ
tuột. Không có khả năng nha, vừa rồi hắn đã cột thật chặt.
Rõ ràng công tử kinh nghe thấy, sợ tới mức vội vàng cúi đầu. Hắn vạt áo
mở? Quần rớt? Không có khả năng a, hắn vừa mới rõ ràng hệ đắc gắt gao . . . . . .
Ngôn Sơ Thất lúc này mới chậm rãi bổ sung “ trên giày”
Đông!
Bạch Tử Phi té nhào xuống đất, Ngôn tiểu thư xinh đẹp, có cần nói