
Sơ Thất. . . . . .Sơ Thất…Sơ Thất
Đáy lòng gọi tên nàng không biết bao lần nhưng hắn lại quật cường không muốn thừa nhận.
Hắn vậy mà lại muốn giao nàng cho người khác.
Không! Sơ Thất, Sơ Thất. Sơ Thất của hắn, Sơ Thất hắn yêu, nữ nhân âu yếm của
hắn. Hắn sao có thể nhẫn tâm giao nàng cho người khác. Hắn không cam
lòng, không muốn. Dùng sức ôm chặt nàng. Vĩnh viễn muốn buông tay, vĩnh
viễn không, vĩnh viễn, vĩnh viễn. Đem nàng tiến nhập vào sinh mệnh của
mình, ôm nàng thật chặt vào lòng, mặc kệ thần tiên ma quỷ gì đó đi.
Nếu có thể cùng người mình yêu ở cùng nhau thì thành yêu thành ma cũng có là gì.
Nước mắt của Bạch Tử Phi đột nhiên rơi xuống.
Ôm lấy bả vai nàng, dùng sức xoay chuyển làm Ngôn Sơ Thất suýt nữa té nhào lên ghế. Bạch Tử Phi rốt cuộc bất chấp tất cả, ôm lấy khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng, dùng sức hôn sâu.
Mẹ nó, hắn yêu nàng!
Hắn yêu nàng!
Cái gì thần tiên, cái gì phàm nhân, hắn toàn bộ không biết cũng không quan
tâm, hiện tại hắn chỉ biết hắn yêu nữ nhân trong ngực này.
Ngôn Sơ Thất té xuống ghế dài, thân hình ấm áp của hắn cũng ngã theo, đè xuống.
Hơi thở, quấn quanh. . . . . .
Hôn nồng nhiệt, mãnh liệt. . . Mặt trăng sáng như gương
Ánh trăng trải dài trên mặt đất, khắp nơi loang loáng như dát bạc.
Ban đêm không gió.
Trong không khí lan tràn hương vị ngọt ngào thản nhiên
Có lẽ có người đang nóng cháy
Có lẽ có người đang lạnh như băng
Hậu hoa viên Bạch phủ có một thân ảnh đứng yên tĩnh mịch. Hắn âm thầm nấp
sau bụi hoa, im lặng nhìn khung cửa sổ hơi khép hờ nơi thư phòng Bạch
phủ.
Hắn hơi nhíu mi, khỏa chu sa đỏ như máu ở mi tâm lại lay động.
Hắn thấy được.
Bởi vì khi nhìn thấy Ngôn Sơ Thất phóng tường qua Bạch phủ, hắn đã tò mò
theo sát. Vì thế những lời tâm sự, cái ôm, nụ hôn nồng nhiệt…hắn đều
thấy rất rõ. Trong lòng không biết là cảm giác gì, có lẽ là có đau đớn,
có ê ẩm.
Nhưng khi nhìn bọn họ ôm nhau, trao nhau nụ hôn mãnh liệt nồng nhiệt, hắn lại đưa tay lên, giúp bọn họ đóng cửa sổ lại.
Xoay người lại, đêm lạnh như nước, tâm giống như gương sáng.
Nhưng nhìn ánh trăng như dát bạc trên mặt đất, tâm lại như vỡ ra một mảnh.
Có lẽ đã tới thời điểm nên chấm dứt.
Có lẽ đã tới lúc hắn nên rời đi.
Bạch Tử Phi và nàng có mười lăm năm ở bên nhau, hiểu nhau, cảm tình và suy
nghĩ đều đã sớm vượt qua bất kỳ người nào. Đừng nói hắn có thân phận gì, là phàm nhân và thần tiên, trong mắt hắn đều không có gì khác nhau.
Chẳng qua chỉ là một người trường sinh bất lão, một người phải trải qua
sinh lão bệnh tử. Chẳng có là gì…
Chỉ cần có tâm, cho dù già đi, thì tính sao? Chỉ cần chân ái, cho dù bạc đầu thì hắn vẫn yêu nàng như thưở ban đầu.
Nhưng mà thiên đình sẽ không cho hắn cơ hội như vậy.
Hắn cũng sẽ có cái khó của mình.
Không thể cưỡng cầu, khoái ý giang hồ, trường kiếm thiên hạ…trong thế giới
của hắn sẽ không vì chút tư tình nam nữ mà ảnh hưởng. Từ nay về sau lại
một mình một kiếm, không vướng không bận, không nghĩ tới ân ái…Hết thảy
hãy để gió cuốn đi…
Vân Tịnh Thư đưa tay sờ kiếm trên vai, đang muốn xoay người rời đi.
Bỗng nhiên ngay lúc đó bên hậu hoa viên của Ngôn gia vang lên tiếng thét chói tai
“A —— giết người rồi! Cứu mạng a!”
Tiếp theo là tiếng kêu của đám nha hoàn
“Quân Mạc Ức, ta giết ngươi!” Ngôn Sơ Tam lại rống lên, cơ hồ làm hoa viên của Bạch phủ cũng phải chấn động.
Sao lại thế này? Ngôn gia phát sinh chuyện gì? Ngôn Sơ Tam trước giờ luôn
dịu dàng sao giờ lại rống giận đến mức đó, mà đối tượng còn là Quân Mạc
Ức. Đó là thượng thần thiên giới nha. Hắn điên rồi.
Tiếng thét làm Vân Tịnh Thư giật mình kinh hãi.
Ngay cả đôi tình nhân đang hôn nhau đến thiên hôn địa ám cũng phải giật mình tỉnh lại.
Bạch Tử Phi chớp chớp mắt “ Sơ Thất, ngươi…nghe được gì không?”
Ngôn Sơ Thất mặt ửng đỏ, thân hình xụi lơ dựa vào người hắn “ giống như là tam ca”
“Tam ca. . . . . . Tam ca. ngươi . . . . .”
Bạch Tử Phi nhìn thấy Ngôn Sơ Thất hai má hồng như cánh hoa đào, thì thào
lặp lại lời nàng nhưng vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt còn chằm chằm
nhìn vào cánh môi phấn nộn của nàng. Hương vị ngọt ngào lại mất hồn vừa
mới nếm được thật sự làm hắn không dừng lại được…Tam ca của nàng
“Ngươi nói là Ngôn Sơ Tam, hắn rống..Quân Mạc Ức? không tốt rồi”
Bạch Tử Phi rốt cuộc cũng hồi hồn, quát to một tiếng, bất chấp việc mới hôn
nhau làm quần áo tóc tai cho chút lộn xộn, lập tức xông ra ngoài.
Ngôn Sơ Thất thấy hắn như vậy, dù có chút ngượng ngùng nhưng cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo hắn “ từ từ, chờ ta”
Ngôn Sơ Thất chạy ra cửa đã không thấy thân ảnh Bạch Tử Phi đâu.
Ngôn Sơ Thất nhịn không được nhíu mày, không thể nào, hắn đã chạy tới chỗ
Ngôn gia rồi sao? Khi nào thì hắn luyện được khinh công tới mức đó, ngay cả nàng dùng sức cũng không đuổi kịp. Nhưng mà không biết tam ca đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải mau về xem mới được.
Ngôn Sơ Thất lập tức vận khinh công, bàn chân điểm nhẹ một cái, thân mình
lập tức bay vút qua vách tường ngăn cách Ngôn gia và Bạch phủ.
Ngôn gia đèn đuốc sáng trưng.
Ngơn Sơ Thất nóng nảy hạ xuống, muốn nhìn xem chu