
g theo một tia trào phúng nói :
-‘‘Tử Dạ, ngươi cứ ngồi ở đó chờ đến khi bị độc chết thì thôi, bởi vì ta căn bản cũng không có giải dược ha ha ha. . . . . . . . .’’
Câu trả lời của Hương Linh công chúa Tử Dạ cũng sớm lường trước được, bởi vì hắn biết độc này không phải của Hương linh công chúa mà là do
một người khác giao cho nàng, mục đích của người nọ chính là muốn lợi
dụng Hương Linh công chúa giết hắn, cho nên cho dù có giải dược người nọ căn bản cũng sẽ không giao cho Hương Linh công chúa.
Mà hắn vừa mới hỏi như vậy chẳng qua chỉ là muốn chứng thực một việc thôi.
Chuyện cho tới bây giờ tâm tình Tử Dạ ngược lại bình tĩnh hơn rất
nhiều, hắn lạnh lùng nhìn Hương Linh công chúa lạnh giọng hỏi :
-‘‘Người đó là ai?’’
Hương Linh công chúa dường như không nghe thấy câu hỏi của Tử Dạ,
nàng vẫn đang đắm chìm trong khoái cảm được trả thù, vô thức nói :
-‘‘Tử Dạ, ta nói rồi cho dù ta phải chết cũng không đến phiên ngươi
quyết định, người khác cũng đừng vọng tưởng có được ngươi, cho dù ta vào Địa Ngục ta cũng muốn đem ngươi kéo theo vào, ngươi mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của ta, mơ tưởng. . . . . . . Ha ha ha. . . . . .’’
Hai hàng lông mày của Tử Dạ nhíu chặt, hắn không chút tình cảm nhìn
biểu tình điên cuồng của Hương Linh công chúa đang muốn tiến thêm một
bước ép hỏi.
Nàng tránh bàn tay hắn từ trên mặt đất lồm cồm ngồi dậy, khuôn mặt
không một chút huyết sắc lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn thẳng Tử Dạ gằn từng tiếng :
-‘‘Tử Dạ, ta sẽ ở địa ngục chờ ngươi. . . . . Ha ha. . . . . .’’
Vừa dứt lời Hương Linh công chúa mạnh giơ trâm cài tóc trong tay lên hung hăng hướng cổ của mình đâm tới.
Tử Dạ không ngờ rằng nàng ta sẽ có hành động như thế, trong một phút
kinh hãi muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trâm cài bén nhọn xuyên thấu vào cổ họng của nàng ta.
Bởi vì dùng sức quá mạnh Hương Linh công chúa trong nháy mắt mà khí
tuyệt bỏ mình, đôi mắt to xinh đẹp của nàng vẫn đang gắt gao khóa chặt
lấy Tử Dạ, trong mắt oán hận chưa tan.
Kịch độc
Edit : Muỗi Vove
Nhìn Hương Linh công chúa nằm trên mặt đất từ trong miệng vết thương
chảy ra máu đen Tử Dạ biết nàng hiện tại đã chết, bây giờ cho dù có là
thần tiên cũng khó cứu!
Nhìn nữ nhân vừa rồi điên cuồng hiện tại biến thành một khối thi thể
lạnh như băng tâm Tử Dạ cũng có một loại cảm giác nói không nên lời.
//Lo cho mình đi đã kìa, cái ông này thật là…//
Hắn vẫn biết Hương Linh công chúa lòng dạ thâm sâu, hơn nữa rất có
tâm kế nhưng hắn không có nghĩ đến nàng lại điên cuồng đến mức này.
Những thị vệ ở bên ngoài nghe thấy tiếng thét chói tai của Hương Linh công chúa liền xông vào, khi bọn họ nhìn đến thi thể của Hương Linh
công chúa trong lòng đều không hẹn khẽ run lên nhưng không một người nào dám lên tiếng, biểu tình ai nấy khẩn trương nhìn Tử Dạ.
Tử Dạ không nói gì, hắn chỉ là lặng yên nhìn Hương Linh công chúa
biểu tình trên mặt làm người ta nhìn không thấu không biết giờ phút này
trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Mà nơi bị trâm cài của Hương Linh công chúa quệt qua tuy chỉ là một
vết thương nhỏ nhưng máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, đáng lo chính là
máu có màu đen hiển nhiên độc tính ở đây rất mạnh.
Hiện tại máu đen đã muốn nhuộm đầy áo bào của Tử Dạ, trên khuôn mặt
tuấn mỹ cũng mơ hồ lộ ra một tia hắc khí hiển nhiên độc khí đã bắt đầu
xâm nhập thân thể hắn, hơn nữa bởi vì không ngừng chảy ra máu độc, mặt
sắc hắn dần trở nên tái nhợt.
Vệ Tử Thanh nghe thấy tiếng động vội vàng cùng Dương Tướng quân chạy
tới, đập vào trong mắt của hắn là thân ảnh Tử Dạ đứng lặng còn có Hương
Linh công chúa kia không biết đã chết từ lúc nào.
Bất quá hắn cũng không có thời gian để ý tới Hương Linh công chúa bởi vì khi ánh mắt của hắn dừng lại trên tay Tử Dạ, cánh tay kia đã bị
nhuốm một màu đen.
Khi hắn nhìn thấy trong vết thương không ngừng chảy ra máu đen không
khỏi biến sắc, cũng bất chấp quy củ tiến đến bên cạnh Tử Dạ, nhẹ nhàng
nâng cánh tay Tử Dạ lên tỉ mỉ xem xét.
Một lát sau thần sắc Vệ Tử Thanh trở nên ngưng trọng vô cùng, hắn
nhìn thoáng qua Dương Tướng quân cùng những thị vệ đứng phía sau chần
chờ một chút, cuối cùng vẫn không nói gì.
Mà Dương Tướng quân từ động tác của Vệ Tử Thanh có thể thấy được vết
thương trên cánh tay Tử Dạ, nhưng là hắn lại đối với độc dược không hiểu biết, tuy rằng nhìn thấy trên vết thương chảy ra máu đen lại bởi vì
không nhìn ra Tử Dạ trúng độc gì lập tức cũng chỉ quan tâm nhìn Tử Dạ
hỏi :
-‘‘Hoàng thượng, người không việc gì chứ?’’
Tử Dạ thu lại ánh mắt, hắn khẽ lắc đầu nói :
-‘‘Dương Tướng quân không cần quá lo lắng, trẫm chỉ bị thương một chút, cũng không trở ngại gì!’’
Dương Tướng quân nghe được lời khẳng định của Tử Dạ, trong lòng thở
phào nhẹ nhõm, phải biết rằng hiện tại chiến sự khẩn trương, nếu Tử Dạ
xảy ra chuyện gì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến lòng quân, cho nên hắn nghe
được Tử Dạ nói không có việc gì tảng đá lớn mới từ từ dỡ xuống.
Bất quá hắn tuy rằng không còn lo lắng nhưng vẫn đối Tử Dạ quan tâm nói :
-‘‘Hoàng thư