
đưa cho
nàng thanh chủy thủy tẩm thuốc độc hôm nọ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tử Dạ khẽ biến, thanh âm lạnh lùng nói :
-‘‘Ngươi là làm sao mà biết được? Trẫm nhớ rõ trẫm chưa từng nói với
ngươi chuyện này, ngươi từ nơi nào biết được tin mẫu phi của ngươi đã
chết?’’
Ha ha! Hương Linh công chúa vừa nghe xong lời nói của Tử Dạ bỗng
nhiên cất tiếng cười to, vết sẹo dài trên mặt nàng cũng bởi vì cử động
này mà bóp méo biến dạng đến dữ tợn, bỗng nhiên tiếng cười của nàng phút chốc dừng lại, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Tử Dạ cười lạnh nói :
-‘‘Ngươi cho là Bổn cung bị ngươi giam giữ ở chỗ này nên cái gì cũng
không biết sao? Ngươi muốn lợi dụng ta cùng phụ hoàng ép hoàng huynh lui binh, ngươi quả thực chính là si tâm vọng tưởng! Ta tuyệt đối sẽ không
như ngươi mong muốn!Tử Dạ, ngươi đối xử với ta như thế, ta muốn ngươi
phải trả giá lớn hơn nữa, ta muốn ngươi hối hận cả đời!’’
Hương Linh công chúa gằn từng tiếng, ngữ khí của nàng toát ra sự thù
hận trước nay chưa từng có, cặp mắt oán độc của nàng giống như độc xà
gắt gao bao trùm lấy khuôn mặt Tử Dạ!
Thái độ của Hương Linh công chúa thái độ làm trong lòng Tử Dạ nổi
lên một cỗ phẫn nộ, hắn lạnh lùng nhìn Hương Linh công chúa, trong mắt
không có một tia cảm tình lạnh giọng nói :
-‘‘Thật không? Hương Linh công chúa, ngươi cho là ngươi vẫn còn là
một Sở quốc công chúa có thể hô phong hoán vũ sao? Đừng quên ngươi bây
giờ đã rơi vào tay trẫm! Chỉ cần trẫm muốn ngươi đều phải ngoan ngoãn
nghe theo! Mặc kệ ngươi có muốn hay không, chỉ cần ngươi còn nằm trong
tay trẫm ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội cự tuyệt!’’
‘‘Thật không?’’
Nghe xong lời nói của Tử Dạ, trên khuôn mặt khủng bố xấu xí của Hương Linh công chúa lại lộ ra một nụ cười quỷ dị :
-‘‘Tử Dạ, ngươi nghĩ rằng ta thật không có cơ hội cự tuyệt sao?’’
Thái độ của Hương Linh công chúa làm cho Tử Dạ thấy khó hiểu, bất quá hắn rất nhanh liền nhớ lại mục đích hôm nay hắn đến đây không khỏi giận tái mặt, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hương Linh công chúa,
không vui nói :
-‘‘Nói! Là ai đưa ngươi thanh chủy thủ tẩm độc hại trẫm ? Là ai nói cho ngươi biết hồng phi đã chết?’’
Hương Linh công chúa dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tử Dạ:
-‘‘Ngươi muốn biết phải không? Nhưng là ta sẽ không nói cho ngươi, bởi vì. . . . . .’’
Nói tới đây thanh âm của Hương Linh công chúa đột nhiên trở nên bén nhọn vô cùng :
-‘‘Bởi vì ta muốn ngươi chết!’’
Những lời này vừa nói ra, không biết từ lúc nào trong tay đã xuất
hiện một chiếc trâm cài tóc bén nhọn, nàng ta biểu tình dữ tợn xông về
phía Tử Dạ đâm tới.
Tử Dạ không có dự đoán được nàng lại đột nhiên muốn làm khó dễ, bởi
vì không nhìn thấy trong tay nàng nắm bất cứ vật gì, cho nên hắn chỉ
thuận tay vung lên muốn bức Hương Linh công chúa về phía sau, nhưng là
hắn không có nghĩ đến Hương Linh công chúa lấy sức mạnh ở đâu ra trước
khi bị chưởng lực của hắn đánh trúng đã kịp để lại trên cánh tay hắn một đạo vết thương thật dài.
Mà Hương Linh công chúa cũng bởi vì bị đánh trúng một chưởng bay ra
ngoài nặng nề ngã nhào trên mặt đất, chỉ thấy nháy mắt sắc mặt nàng
trắng như tờ giấy, sau đó hét lên một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi,
trên tay vẫn đang gắt gao nắm chặt chiếc trâm cài tóc nhuộm đỏ máu của
Tử Dạ.
//Sao ông này sơ suất thế nhở, bị một lần rồi mà vẫn không khôn ra được//
Tử Dạ thật không ngờ bởi vì chính mình nhất thời sơ ý bị Hương Linh
công chúa nhân cơ hội làm bị thương cánh tay, khi hắn phát hiện trong
tay Hương Linh công chúa có trâm gài tóc thì đã muộn, hắn tuy rằng một
chưởng đem Hương Linh công chúa đánh bay nhưng nàng cũng đã kịp để lại
trên tay hắn một vệt máu dài.
Hơn nữa miệng vết thương tuy rằng không lớn nhưng trừ bỏ ban đầu khi
mới bị thương truyền đến một chút đau đớn, thì bây giờ lại không còn đau đớn gì ngoại trừ miệng vết thương mơ hồ truyền đến cảm giác ngứa ngáy.
Phát hiện này làm tâm Tử Dạ nhanh chóng trầm xuống, bởi vì hắn mặc dù đối với độc dược không phải thực tinh thông, nhưng hắn cũng biết càng
trúng kịch độc thì càng không có cảm giác đau đớn.
Đó là bởi vì kịch độc giống như ma túy bao quanh miệng vết thương, xoa dịu thần kinh, che mờ cảm giác đau đớn.
Hắn bất chấp nhìn về phía Hương Linh công chúa đang nằm trên mặt đất
miệng phun máu tươi, ánh mắt dừng ở cánh tay mình. trên vết thương quả
nhiên thấy chung quanh đã bắt đầu dần dần biến thành đen mà trong miệng vết thương cũng chảy ra máu đen.
Nhìn thấy Tử Dạ đang xem xét vết thương Hương Linh công chúa bỗng
nhiên phát ra một tiếng cười chói tai, nàng bị Tử Dạ một chưởng đánh
trúng tuy rằng không chí tử nhưng cũng bị thương không nhẹ, ngay cả khi
không đứng dậy được ánh mắt nàng vẫn gắt gao nhìn Tử Dạ điên cuồng mà
cười.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Dạ giờ phút này trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhìn Hương Linh công chúa tức giận nói :
-‘‘Ngươi cười cái gì? Đem giải dược giao ra đây, trẫm có thể tha chết cho ngươi!’’
Hương Linh công chúa nghe thấy thế bỗng nhiên dừng tiếng cười, khuôn
mặt trắng bệch của nàng nhếch lên một ý cười kỳ quái, thậm chí man