Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323470

Bình chọn: 10.00/10/347 lượt.

m dò: “Hoàng thượng lần này đi tuần sát có muốn mang họ theo để giải khuây không?”.

Tề Thịnh lắc đầu: “Ta đi đánh giặc, mang đàn bà con gái theo làm gì!”.

Tôi thầm thở phào, miệng lại nở nụ cười: “Cũng phải, mọi người đều nói

trong quân doanh không được có đàn bà, nếu không sẽ bị xui xẻo. Vậy cứ

để hai người này ở lại trong cung đã”.

Tề Thịnh hoài nghi nhìn

tôi, lông mày hơi nhíu lại, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi, cứ để ta mang theo họ cho yên tâm”.

Lời của vua thảo nào ai dám bất tuân, tôi ngoan ngoãn đáp lại một tiếng “vâng”, trong lòng thì lại rất

khinh thường tính khí lúc nóng lúc lạnh của anh ta. Ngày mùng Chín tháng Sáu, Tề Thịnh đem người đi tuần sát phương Bắc.

Tôi vừa giúp Tề Thịnh đội mũ giáp, vừa phổ biến kiến thức chống sét: “Khi

hành quân dã ngoại, nếu gặp trời dông bão thì đừng có cưỡi ngựa cao to.

Chàng đã cao, cái mũ sắt trên đỉnh đầu cũng dài hơn người khác nửa

thước, thần sấm thích nhất là thu lượm những người như chàng đó...”.

Tề Thịnh đột nhiên nắm lấy tay tôi, nắm thật chặt, mãi lâu sau mới bình thản hỏi: “Nàng không thể nói mấy câu dễ nghe sao?”.

Muốn dễ nghe? Có chứ, tôi đây có rất nhiều ấy chứ, nhiều đến mức tôi không

cần nghĩ cũng nói được một tràng: “Vậy chúc Hoàng thượng thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công, vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, vạn sự

như ý, của ăn của để đầy nhà...”.

“Đủ rồi!”, Tề Thịnh giận dữ ngắt lời, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không nói gì, chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Vẻ bực tức trên khuôn mặt của Tề Thịnh dần dần tan biến, ánh mắt cũng trở

nên an tĩnh, không lộ ra một tia cảm xúc nào. Cuối cùng, anh ta không

nói gì thêm, chỉ nhìn sâu vào mắt tôi một lúc, dứt khoát quay người rồi

sải bước rời đi.

Nhìn bóng Tề Thịnh xa dần, tôi cảm thấy sức lực

toàn thân như bị rút hết, chân mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống đất.

Ông Phật tôn kính ấy cuối cùng cũng đi rồi!

Tôi không biết tâm trạng của mình lúc này là buồn hay vui, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Lục Ly tiễn Triệu vương xong liền tiến cung thăm tôi. Tôi miêu tả cho cô

tâm trạng của mình, nhưng vừa nói vừa ra hiệu cả nửa ngày mà cô vẫn cứ

mơ mơ hồ hồ, mãi một lúc lâu sau mới đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái:

“Nương nương, thần thiếp rõ rồi, thần thiếp đã hiểu ý của người rồi”.

Tôi cảm thấy được an ủi, không ngờ rằng đến bản thân tôi còn không rõ, ấy

vậy là Lục Ly lại hiểu được, cô quả là tri kỉ của tôi. Tôi vừa vui mừng

vừa ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi thật sự hiểu?”.

Lục Ly gật đầu, giọng điệu khẳng định: “ Hiểu ạ. Nói thẳng ra là, người vất vả làm nàng dâu

ba mươi năm, cuối cùng cũng được lên chức mẹ chồng rồi. Bây giờ Hoàng

thượng không ở đây, trong cung toàn bộ đều nghe theo người, người muốn

làm gì thì làm”.

Cái gì thế? Con dâu thì ta đến một đứa cũng chưa nhìn thấy, còn mẹ chồng trên đầu lại có hai người kia kìa.

Lục Ly thấy tôi không phản ứng gì, vừa mở miệng định đoán tiếp thì bị tôi

chặn lại, hỏi: “Trước khi đi Triệu vương có dặn gì không?”.



đáp: “Triệu vương bảo thần thiếp chuyển tới nương nương một câu là: Bất

luận thế nào thì người mà nương nương có thể dựa dẫm chỉ có Hoàng thượng thôi”.

Tôi suy nghĩ kỹ câu nói của Triệu vương, cảm thấy trong đó ẩn chứa một hàm ý khác.

Lục Ly ở bên cạnh im lặng một lúc rồi đột nhiên khẽ hỏi tôi: “Nương nương, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi sao?”.

Tôi hỏi lại: “Nếu không thì còn có thể làm gì? Bọn họ vừa rời kinh, ai biết được cuối cùng bên nào sẽ thắng. Chúng ta cũng nên để cho mình một

đường lui chứ”.

Cô nương à, bây giờ chúng ta không thể hành động

thiếu suy nghĩ được. Nhỡ Nhà xí huynh thất thủ, ta lại đã bộc lộ dã tâm

thăng chức thì khi Tề Thịnh trở về không thể không tính sổ với ta được.

Trước mắt cứ đợi xem thế nào đã, ta đã chịu đựng được mấy năm nay rồi,

bây giờ chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi mà.

Cuối tháng Sáu, một

đoàn buôn hàng trăm người của Nam Hạ bị cướp và sát hại ở bên ngoài

thành Tĩnh Dương. Tin này đã truyền về nội thành đúng lúc Hoàng đế Tề

Thịnh tuần sát đến Tĩnh Dương, người nổi giận, lập tức lệnh cho hai

nghìn quân Tĩnh Dương tiến vào Bắc Mạc, lấy cớ tìm kiếm và giải cứu

những người thất lạc trong đoàn buôn, tiến hành trả đũa bằng cách chiếm

đất của Bắc Mạc.

Quân Bắc Mạc vội vàng tập hợp binh mã để ngăn

chặn, hai bên tranh chấp ác liệt cách phía bắc Tĩnh Dương bảy mươi dặm.

Do binh lực chênh lệch, quân Nam Hạ tổn thất nghiêm trọng, chỉ có hơn ba trăm người thoát khỏi vòng vây của quân Bắc Mạc, quay về Tĩnh Dương.

Hành động ấy chẳng khác gì chọc thủng tổ ong vò vè, Tề Thịnh sau khi phẫn nộ quở mắng hành động trơ tráo của Bắc Mạc liền lập tức tuyên bố sẽ thân

chinh xuất trận tiến đánh Bắc Mạc. Cửa khẩu Tĩnh Dương vừa mở, bốn mươi

vạn đại quân Nam hạ nhanh như chớp tấn công vào Bắc Mạc, mới vài ngày

ngắn ngủi đã chiếm được liền mấy thành của Bắc Mạc.

Bắc Mạc lúc

đó mới trợn tròn mắt lên. Tranh chấp quy mô nhỏ như thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, tướng lĩnh hai nước cũng chỉ gọi là anh tát tôi một cái,

tôi đấm anh một cú cho hả, chẳng ai xem đó là chuyện nghiêm trọ


The Soda Pop