
iếng: “Có cách rồi à?”.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt vô cùng chân thành, tha thiết nói: “Chúng ta... chạy trốn đi”.
Khoé miệng của Dương Nghiêm giật giật, một lúc lâu mới nhếch lên, cười gằn: “Giờ là lúc nào rồi mà người vẫn còn đùa được?”.
Tôi lắc đầu: “Không đùa đâu. Trước mắt Tề Thịnh vừa phải chỉ huy đánh trận
vừa phải đề phòng Lão cửu, chẳng còn tâm trạng mà để ý đến hai chúng ta
đâu. Chúng ta nhân cơ hội này bỏ trốn! Đem theo Tề Uy và Tề Hạo, như vậy không những ngươi có vợ mà đến cả con cái cũng có luôn, lợi thế còn
gì...”.
Dương Nghiêm lùi lại đằng sau một bước, đưa ngón tay chỉ
vào mình, giọng lạc hẳn đi, lắp bắp hỏi: “Người người người... muốn lấy
thần?”.
Tôi gật đầu: “Hai chúng ta đi chung đường, đương nhiên
phải giả làm vợ chồng để tránh gây chú ý. Ngươi yên tâm, ta có tiền, chỉ cần trốn đến một nơi an toàn thì sẽ không phải lo lắng gì về cái ăn cái mặc hằng ngày đâu. Hơn nữa, ta còn là hiền thê, ngay cả một hậu cung
lớn như thế này mà vẫn cai quản được, giúp ngươi quản lý khoảng mười tì
thiếp chỉ là chuyện nhỏ”.
Dương Nghiêm đột nhiên nổi giận, hất
tay tôi ra, nói: “Bậy bạ! Người là hoàng hậu, chỉ cần Tề Thịnh không
chết thì người làm sao mà có thể bỏ trốn được! Lại càng đừng nói người
còn mang theo một hoàng tử và một công chúa! Nếu thần chỉ mang theo mình người bỏ trốn thì Tề Thịnh có lẽ chỉ giết một mình thần, nhưng nếu thần mang theo cả ba mẹ con người thì Hoàng thượng sẽ giết cả gia tộc nhà
thần mất!”.
Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôi cứ sợ trong lúc nóng đầu anh ta sẽ đồng ý luôn, may mà anh ta chưa mất
trí, vẫn biết chuyện mang theo hoàng hậu bỏ trốn là viển vông.
Tôi giả vờ sửng sốt trước lời quát tháo của anh ta, thẫn thờ nhìn anh ta một lát rùi cụp mắt xuống.
Quả nhiên mấy năm sống với Tề Thịnh không vô ích, kỹ thuật diễn xuất rất
điêu luyện, một lúc sau Dương Nghiêm do dự đưa tay về phía tôi, đến giữa chừng thì lại rút về, một lúc sau mới khẽ nói: “Xin lỗi”.
“Ngươi không cần xin lỗi ta”, tôi khẽ đáp, vẻ tươi cười trên khuôn mặt tắt dần.
Kiểu người chỉ qua lớp đào tạo diễn xuất cấp tốc trong mấy ngày như Dương
Nghiêm đúng là không được. Anh ta nhìn thấy vẻ mặt tôi thì lại càng áy
náy, cứ như thể không mang tôi đi cùng chính là bỏ vợ bỏ con không bằng, vô cùng thận trọng hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”.
Tôi hít
một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, hỏi Dương Nghiêm: “Ngươi có biết
Lão cửu định lúc nào thì ra tay với Tề Thịnh không? Dùng thủ đoạn gì?”.
Dương Nghiêm lắc đầu: “Cửu ca không nói với thần”.
“Cha ngươi cũng không biết sao?”
Dương Nghiêm do dự một lát: “Không biết, chỉ nói là đã sắp xếp cảm tử quân
rồi thôi. Thần vốn muốn đích thân giết Hoàng thượng nhưng Cửu ca không
đồng ý”.
“Vậy được rồi, bây giờ có hai cách. Cách một, ngươi lập
tức đến biên cương phía bắc ngăn không cho Cửu ca của ngươi ra tay, sau
đó hai người giả chết mà trốn đi, chạy xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu”.
Dương Nghiêm ngắt lời tôi, hỏi: “Thế còn người thì sao?”.
“Ta?”, tôi cười hỏi anh ta: “Ta cũng muốn bỏ trốn, nhưng ngươi chẳng nói là ta chạy không được đó sao?”.
Dương Nghiêm nhìn tôi, hồi lâu sau mới hỏi: “Cách thứ hai là gì?”.
Tôi vui vẻ đáp: “Cách thứ hai là đợi. Nếu Cửu ca của ngươi thắng thì chẳng
có gì phải nói. Nếu thất bại thì chúng ta sẽ đợi Tề Thịnh trở về Thịnh
Đô. Anh ta đại thắng trở về, lại tự cho là đã phá vỡ được âm mưu của
chúng ta, nhất định sẽ vô cùng đắc ý, mười phần thì chắc đến tám, chín
phần sẽ lại chỗ ta diễu võ dương oai, đến lúc đó ngươi giết anh ta là
được”.
Dương Nghiêm kinh ngạc: “Giết Tề Thịnh ở chỗ người?”.
Tôi hỏi vặn lại: “Tại sao lại không? Tề Thịnh lúc nào cũng tính toán, làm
việc gì cũng có kế hoạch rõ ràng, chẳng nhẽ chúng ta lại ngồi im ở đây
chờ chết sao?”.
Dương Nghiêm cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: “Vậy thì cứ làm theo cách thứ hai đi”.
Vòng cả trăm dặm đường, diễn một màn kịch lâu như thế, tất cả chỉ để nghe
được câu này của anh ta, giờ đã nghe được rồi, tảng đá to tướng trong
lòng tôi cũng xem như biến mất.
Ngày hôm sau, tôi vừa nói với Lục Ly, cô đã nhảy dựng lên, thất thanh: “Nương nương hồ đồ rồi! Nếu đã
định làm thế thì phải để anh ta một mình đến Giang Bắc ra tay, như vậy
mới có thể khiến thần không biết quỷ không hay. Còn nếu ra tay trong
cung, lỡ việc không thành thì nương nương cũng chẳng còn đường sống”.
Sống trong cung mấy năm, tôi đã đạt được trình độ dù Thái Sơn có đổ sụp
trước mắt thì mặt cũng không biến sắc. Lục Ly xúc động như vậy, nhưng
tôi cũng chỉ lạnh lùng liếc cô, hỏi: “Ngươi cũng có thể nghĩ đến những
điều này, chẳng lẽ Tề Thịnh lại không nghĩ ra sao?”.
Lục Ly sững sờ một lát.
Chính vì mọi người đều cho rằng tốt nhất là giết Tề Thịnh ở Giang Bắc nên ta
mới muốn làm ngược lại, đợi Tề Thịnh trở về cung rồi mới ra tay.
Tôi cúi đầu tiếp tục bóc lựu ăn, nhẫn nại khuyên cô: “Bình tĩnh đi, đã đến
nước này thì tất cả những gì có thể làm được cũng chỉ là liều đến cùng
mà thôi. Ta cá là Tề Thịnh chưa giết ta ngay khi vừa về đâu, lúc đó vừa
vặn giúp chúng ta dễ