XtGem Forum catalog
Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323421

Bình chọn: 8.00/10/342 lượt.

ỗ Lục Ly, ta sẽ sai người dò la xem thế

nào, có thông tin gì sẽ báo ngay”.

Dương Nghiêm vẫn ngồi đờ ra thêm một lúc nữa rồi mới gật đầu, đứng dậy đi về.

Tôi cứ nằm mở mắt thao láo cho đến khi trời sáng, xâu chuỗi sự việc từ đầu

đến cuối, cho dù là bản thân không muốn chấp nhận phỏng đoán đó đến mấy, thì tất cả đầu mối đều chỉ ra rằng bây giờ Dương Dự có thể đang ở Giang Bắc, thậm chí còn có thể đã ra trận.

Nhưng tại sao Tề Thịnh lại

dám sử dụng Dương Dự - người có nửa huyết thống Bắc Mạc? Tại sao phía

Nhà xí huynh không thấy truyền về một chút thông tin nào?

Đang suy nghĩ miên man như vậy thì nghe thấy tiếng Phúc nhi khẽ gọi: “Nương nương tỉnh rồi ạ? Người đã muốn dậy chưa?”.

Tôi nghĩ một lúc, vén màn lên khẽ gọi Phúc nhi lại, căn dặn: “Hôm nay ngươi hãy bí mật ra khỏi cung, bảo Vương phi Sở quận mau vào cung một

chuyến”.

Cô bé Phúc nhi đã được tôi đào tạo cẩn thận hơn hai năm, suy nghĩ linh hoạt, ăn nói thận trọng, tay chân nhanh nhẹn, điều quan

trọng nhất là bất kể tôi sai làm gì cô đều chỉ “vâng” một tiếng, chẳng

bao giờ hỏi “tại sao”.

Nghe tôi nói muốn bí mật truyền tin đến

Trương Trà Trà, cô vẫn chỉ dứt khoát đáp một tiếng “vâng”, sau đó điềm

nhiên như không gọi cung nữ đang ở ngoài điện vào giúp tôi rửa mặt, chải đầu. Đợi đến khi tôi làm xong công tác vệ sinh thì đã chẳng thấy bóng

dáng Phúc nhi đâu nữa.

Chưa đến buổi trưa thì Trương Trà trà lấy cớ thăm đường tỷ để tiến cung.

Tôi không có sức mà kể chi tiết, chỉ bảo cô nhanh chóng đi tìm Trương

phóng, hỏi xem Tề Thịnh xuất quân đánh Bắc Mạc lần này có gì bất thường

không, chỉ huy các cánh quân có phải đều có danh tính rõ ràng không, có

cái tên nào chưa nghe thấy bao giờ không.

Trương Trà Trà thấy

tôi cho tìm cô gấp như thế để hỏi những chuyện này thì có vẻ hơi ngạc

nhiên, vừa từ tốn uống trà vừa hỏi tôi: “Đại tỷ tỷ, chuyện này rất quan

trọng sao?”.

Tôi lo đến líu cả lưỡi, chuyện này vô cùng quan trọng ấy chứ, liên quan tới việc ngươi goá chồng hay ta goá chồng!

“Quan trọng, chuyện này cực kì quan trọng, muội nhất định không được để người khác biết”.

Trương Trà Trà vừa nghe đến đây lập tức đặt cốc trà xuống, quay người định đi.

Tôi vội vàng kéo cô lại, hỏi: “Muội đi đâu?”.

Trương Trà Trà quay đầu lại trả lời tôi: “Muội đi tìm đại bá ạ”.

Tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhét lại cốc trà vào tay cô: “Muội phải

ghi nhớ, bất kể là việc gấp như thế nào thì bản thân mình cũng phải bình tĩnh, nếu không nhất định sẽ để lộ sơ hở. Muội vừa đến đã vội vàng ra

về, sợ người khác không biết muội đến báo tin sao?”.

Trương Trà Trà chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi tôi: “Vậy phải làm thế nào ạ?”.

Tôi đáp: “Ăn trưa xong rồi hãy đi”.

Tôi sai Tả Ý bế Tề Hạo và Tề Uy vào, sau đó cùng hai đứa bé và Trương Trà Trà ăn cơm rồi mới để cô về.

Kết quả là chưa nhận được câu trả lời của Trương Phóng thì Giang Bắc đã gửi tin báo thắng trận trở về. Nguyên Bình Tây hầu Dương Dự dẫn mười vạn

đại quân men theo tuyến Cát Thành - Mậu Thành - Lương Châu tiến vào thảo nguyên Tây Xuyên - Tây Hồ, bí mật thâm nhập Bắc Mạc, sau đó lại vượt

qua hàng nghìn dặm trên sa mạc để tấn công sâu vào trung bộ Bắc Mạc,

nhân lúc Bắc Mạc chưa chuẩn bị liền chiếm luôn mấy thị trấn quan trọng,

đã tiến đến cách Thượng Kinh, kinh đô Bắc Mạc, chưa đầy một trăm về phía nam.

Nghe nói tuyến đường hành quân của Dương Dự chính là là

tuyến đường mà năm mươi năm trước Sát tướng Bắc Mạc, Thường Ngọc Thanh,

đã đi qua. Chỉ có điều ngày trước ông ta từ bắc xuống nam, ngày nay

Dương Dự lại từ nam lên bắc. Phương hướng mặc dù trái ngược nhưng hiệu

quả thì chẳng khác nhau là mấy.

Công báo truyền về, toàn bộ triều đình choáng váng.

Tôi cũng ngỡ ngàng, ngồi đờ đẫn cả nửa ngày trên bậc thềm bên ngoài điện, sau đó mới gọi Phúc nhi truyền lời đến Dương Nghiêm.

Đêm ấy, Dương Nghiêm lần mò vào cung. Anh ta có vẻ gầy đi nhiều, dáng người nhìn lại càng cao, toàn bộ con người giống như sợi dây đàn kéo căng,

bất cứ lúc nào cũng có thể đứt, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, hỏi: “Hoàng

hậu khẳng định cha thần thay Tề Thịnh đem quân đi đánh trận?”.

Trong điện không thắp nến, dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn đôi

mắt sáng như bóng đèn của anh ta, cười: “Dù sao thì trên công báo cũng

viết thế. Nghĩ lại thì, ban đầu cha ngươi dẹp loạn ở Vân Tây, là chủ

soái toàn quân, người bên cạnh không ít, ông ta làm sao có thể thoát

được tai mắt của Tề Thịnh để bí mật vượt hàng nghìn dặm về Thịnh Đô? Chủ soái vừa ra trận đã bỏ chạy, nếu không được Tề Thịnh ngầm ưng thuận thì sao có thể làm được! Bây giờ nghĩ lại thấy chúng ta lúc đó thật ngốc!

Trong mắt Tề Thịnh thì ngươi, ta, cả Cửu ca trông có vẻ thông minh của

ngươi nữa, đều chẳng khác gì mấy tên hề trong đoàn tạp kỹ”.

Một lúc lâu sau đôi môi mím chặt của Dương Nghiêm mới hơi thả lỏng, hỏi tôi: “Bây giờ phải làm thế nào?”.

Thực ra tôi đã sớm có chủ ý nhưng lại sợ anh ta không dễ dàng nghe theo, bèn giả bộ cúi đầu xuống nghĩ một lúc, rồi bất ngờ vươn tay ra, mạnh mẽ nắm lấy tay anh ta, gọi: “Dương Nghiêm!”.

Dương Nghiêm vui vẻ, vội lên t