
nh vào quầy rượu, bên trong ánh đèn mờ mờ, âm nhạc mê ly, bóng người
nhốn nháo, cậu lại cảm thấy xa lạ, giống như nơi này không phải là quầy
rượu nho nhỏ ban đầu mình hao tổn tâm huyết thiết kế.
Lách đám
người để đi vào, cậu cố sức đi vào, rất nhanh đã đến quầy rượu bên kia,
người phục vụ rượu cậu cũng không biết, không biết lão Duy đã đổi hết từ lúc nào.
Cậu níu lấy một người bán rượu trẻ tuổi hỏi: "Lão Duy có ở đây hay không?"
Người bán rượu nhún vai: "Ông chủ hôm nay không tới."
Đàm Thư Lâm có chút không thoải mái, lách người vào tolet, nơi này hiệu quả cách âm khá hơn, cậu lập tức gọi điện thoại cho Lão Duy, còn chưa kịp
ấn phím, đã nghe thấy tiếng cửa phòng tolet bị đẩy mạnh, một cô gái trẻ
quần áo không chỉnh tề đi vào, liêu xiêu đỡ tường, giống như là uống
say.
Đàm Thư Lâm vội vàng nói: "Đây là tolet nam! Của nữ ở bên cạnh.”
Cô gái này giống như không nghe thấy, liêu xiêu vịn tường đi mấy bước,
bỗng nhiên lại ngã xuống đất, Đàm Thư Lâm bị sợ giật mình, nhanh chóng
lay lay cô: "Này! Cô làm sao vậy? Uống nhiều quá sao?"
Trên mặt
cô gái ửng hồng khác thường, trên người mùi rượu cũng không nặng, nhưng
mà cả người lại giống như mơ màng do uống say như bình thường. Vốn là
trên người mang một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bây giờ cúc áo đã bị mở ra gần hết, thấy rõ hơn một nửa bộ ngực. Đàm Thư Lâm không biết nên làm
gì, chỉ đành phải đẩy cửa ra ngoài kêu: "Mau đến đây! Có người uống
nhiều quá!"
Có mấy người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở gần đó hút
thuốc lá sang xem một cái, rối rít bật cười, chui vào toilet, đẩy Đàm
Thư Lâm đi ra ngoài.
"Cậu đi đi, Để chúng tôi chăm sóc."
Đàm Thư Lâm bị đẩy ra ngoài cửa”, thấy bọn họ còn sắp đóng cửa, cậu ta không khỏi giận: "Làm gì đó? ! sao lại đóng cửa?"
Có một người đàn ông nhìn về phía cậu cười lạnh, dơ nắm đấm lên: "Bớt lo chuyện của người khác! Đi đi!"
Đàm Thư Lâm bị Tô Vĩ giáo huấn qua, đối với những tên lưu manh như thế này
có chút ám ảnh, theo bản năng lùi hai bước, dùng đầu gối nghĩ cũng biết
bên trong xảy ra chuyện gì. Cậu bó tay hết cách, chỉ đành phải xoay
người lại đi tìm người bán rượu, đem tình huống nói hết với cậu ta,
người bán rượu lại lộ nụ mập mờ : "Để cho bọn họ đi đi, đều vui sướng
mà."
"Vui sướng cái gì vui sướng?" Đàm Thư Lâm quả thật không thể tưởng tượng nổi, "Đây là chuyện vui sướng gì chứ? !"
Người bán rượu nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Đến chỗ chũng tôi không để tìm vui sướng, cậu đến làm gì? Uống rượu giãi bày tâm sự?”
Đàm Thư Lâm còn muốn nói, người bán rượu đã xoay người đi, cậu đang cửa
phòng tolet phân vân một lúc lâu, bên trong một chút xíu động tĩnh dù
rất là nhỏ đều làm cậu cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Đây cũng không
phải là quán Bar Sắc Dạ trong cảm nhận của cậu, mọi người hình như đối
với loại chuyện như thế này khá quen rồi. Đàm Thư Lâm dùng sức vỗ cửa,
kêu to: "Ra ngoài! Ra ngoài!"
Bên trong truyền ra từng trận tiếng cười, còn kèm theo tiếng khóc cửa cô gái, cửa vẫn đang đóng chặt, có
người khách đi ngang qua thấy thế, cũng không để ý xoay người tránh ra.
Trong lòng Đàm Thư Lâm cảm giác bất an càng ngày càng lớn, cậu nắm điện thoại di động, muốn gọi cho lão duy, nhưng số mà cậu gọi luôn luôn bận, số
trong danh bạ điện thoại không có bất cứ người nào có thể giải quyết
được việc này, rõ ràng cậu không có bất cứ một người bạn nào có thể giúp đỡ.
Cậu chán nản ở trước cửa đi tới đi lui, cuối cùng hình như quyết định, mở điện thoại di động ra, ấn xuống ba con số 110. Đàm Thư Lâm được xác định thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đã là chuyện của
ba ngày sau… người có liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy, không biết
chú Đàm đã xử lý như thế nào, Hải Nhã cũng chỉ nghe được một số tin từ
gì Thẩm và cha nói chuyện với nhau, quán bar bị niêm phong rồi, người
liên quan và những người nghiện ma túy đều bị mang đi, Lão Duy và em gái của anh ta, cũng là Tiểu Đào bạn gái của Đàm Thư Lâm hai người bọn họ
đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, bây giờ đang được truy nã trên cả
nước.
Nghe nói nhóm điều ta từ một tháng trước đã bắt đầu chú ý
đến các quán bar lớn nhỏ trong thành phố, quán bar Dạ Sắc chính là đầu
tiên chẳng qua Lão Duy làm việc rất xảo quyệt, trong quán bar đều là
khách quen, thông qua truyền miệng đều là khách “Vip”, người lạ bình
thường đều không cho vào, cho nên vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.
Đàm Thư Lâm lần này có thể nói là đánh bậy đánh bạ, cậu báo cảnh sát là vì
ngăn cản chuyện xấu trong quán bar, cứ nghĩ rằng cô gái kia do uống quá
nhiều nên bị người khác ức hiếp trong toilet, sau này điều tra mới biết, cô gái này đã cắn thuốc quá nhiều, đầu óc mơ hồ. dღđ。l。qღđ Nếu cậu có
thể hiểu được mọi việc trong đó, sẽ không thông báo và hối hận như lúc
này.
Bất kể như thế nào, Đàm Thư Lâm lần này đã thật sự làm nên
chuyện "Việc lớn”, Cha mẹ mua nhà ở thành phố để cho chú Đàm và Gì Thẩm ở tạm, mẹ Hải Nhã ngày hôm sau cũng đã đến thành phố, mấy ngày hôm nay vì chuyện của Đàm Thư Lâm quá vội vàng nên không ai hỏi đến chuyện Hải Nhã tự mình chuyển ra ngoài.
Ngay đến cả Dương T