
, báo đã nạp
xong pin, buổi trưa lúc cô về nhà đã nhặt điện thoại từ dưới ghế sofa
lên, có một số việc, không thể ném di động xuống dưới ghế sofa để phủ
bụi là có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mở máy, hộp
thư đến giống như cô đã đoán trước, đã bị chất đầy, toàn bộ đều là tin
nhắn của cha mẹ và Đàm Thư Lâm. Hải Nhã không nhìn, đem xóa toàn bộ. tìm danh sách trong danh bạ, nhìn chữ mẹ trên màn hình, ngón tay của không
kìm được lại bắt đầu phát run, đối với những khó khăn trong tương lai,
cô có một loại sợ hãi không nói rõ được.
Cuối cùng vẫn đè nén
xuống, điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng, đã nhanh chóng bị người bắt
máy, là giọng của cha, ông không kiềm được tức giận: "Nhã Nhã? ! rốt
cuộc là có chuyện gì xảy ra với con? !"
Hải Nhã hé miệng, nhưng mà cái gì cũng nói không ra được.
Trong điện thoại rất nhanh lại xảy ra tiếng tranh chấp, mẹ hình như là trách
ông hung dữ quá, ồn ào mộ lúc, bà nhận lấy điện thoại, nghẹn ngào kêu
cô: "Nhã Nhã. . . . . . con sao vậy? Con muốn cha mẹ lo lắng đến chết
sao? Điện thoại di động cũng không mở, thư cũng không trả lời. . . . . . Chúng ta thiếu chút nữa bỏ lại công ty lên thành phố để xem con rồi."
Hải Nhã im lặng thật lâu, rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Con có ý định dọn ra ngoài ở."
Mẹ giật mình nửa ngày không lên tiếng.d∞đ∞l∞q∞đ
"Còn nữa, " Cô nhìn chằm chằm ánh lửa trong chậu hoa, "Con sẽ không kết hôn với Đàm Thư Lâm."
Trong điện thoại lúc đầu là hoàn toàn tĩnh mịch, sau đó ba cô bắt đầu rống
giận, cô hình như còn nghe thấy âm thanh đổ vỡ, bọn họ hình như đang
giành nhau điện thoại để nói chuyện với cô, nhưng cuối cùng vẫn là mẹ
nói: “Nhã Nhã, con một mình ở bên ngoài quá mệt mỏi à? Mẹ biết Thư Lâm
tình khí rất khó chịu, chúng ta vẫn luôn bắt con nhẫn nhịn đúng là rất
ích kỷ. Con có thể cáu gắt, tức giận với nó, nhưng đừng nói những lời
nói lẫy như thế này.”
"Không phải nói lẫy, con nói thật."
". . . . . . Được rồi Nhã Nhã, con đã mệt mỏi rồi, mẹ biết con khó chịu.
Ngoan, hè này trở về sớm một chút, đừng sợ, cha mẹ không trách con, biết con ở ngoài một mình rất vất vả."
Trước mắt Hải Nhã hoàn toàn mơ hồ, giọng nói khàn khàn: "Con sẽ không về , con sẽ tự mình tìm việc làm.”
Giọng nói của nghe giống như là muốn khóc: "Được rồi. . . . . . Nhã Nhã, cha
mẹ không ép con, những chuyện này sau này hãy nói, con học cho tốt, đừng nói như thế nữa.”
Hải Nhã cắn răng, chậm rãi nói từng chữ từng
chữ: "Con sẽ học tập tốt, làm việc cho giỏi, trả tất cả những khoản tiền thiếu nhà họ Đàm, nhất định sẽ trả hết."
Mẹ chỉ là nghẹn ngào: "Những chuyện này sau này hãy nói, sau này hãy nói. . . . . . Con phải sống tốt. . . . . ."
"Con cúp đây." Hải Nhã dừng một chút, nhẹ nhàng thêm một câu, ". . . . . giữ gìn sức khỏe."
Cô giống như là sợ hãi điều gì đó, nhanh chóng khép điện thoại di động
lại, nắm chặt thật lâu, cho đến khi không có bất cứ cuộc điện thoại hay
tin nhắn nào đến mới từ từ buông ra.
. . . . . . Tất cả đều kết thúc, cô đã quyết định, đến chết cũng không đổi.
Hải Nhã cúi đầu trên cửa sổ, gió đêm hè khô nóng thổi qua thân thể, cô từ
trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, cô đặt ở trước mũi nhẹ nhàng
ngửi nhẹ, mùi thuốc lá đắng chát này đã trở nên rất nhạt. cô học cách Tô Vĩ bình thường, ngậm đầu lọc, lại gần chậu hoa, để ngọn lửa bên bùng
lên để đốt thuốc lá, nhẹ nhàng hít một hơi, trong phổi ngay lập tức cảm
thấy cảm giác đau nhói như kim châm và tê ngứa, nếu đem nó nhả ra, làn
khói đó giống như mây mù tản ra.
Làn khói đắng chát trong miệng
cứ phun ra rồi lại hít vào, Nicotin khiến đầu óc con người hỗn loạn,
giống như là uống rượu say —— chúng nó gây cho cô cảm giác cuộc sống
rạng rỡ hơn.
Chuông báo vang lên liên tục mười mấy lần, rốt cuộc Hải Nhã không chịu nổi
tiếng ồn đau đầu không thể không xuống giường tắt đồng hồ báo thức ở
trên bàn sách đối diện. Cô duỗi thắt lưng, cảm giác bắp thịt toàn thân
giống như không nghe theo sự điều khiển của cô, vừa đau lại vừa mỏi, bên giường còn đặt hai va ly hành lý rất lớn, cô tốn buổi tối cả ngày hôm
qua để mới sắp xếp được hết tất cả quần áo trong tủ, còn rất nhiều thứ
khác cần sắp xếp, không biết hôm nay sắp xếp được hết không.
Vốn
dĩ Hải Nhã định đợi sau kỳ nghỉ hè mới chuyển vào ký túc xá, khi đó sinh viên đều về nhà, phòng cũng được sắp xếp lại, ai ngờ Dương Tiểu Oánh
mời thấy giáo hướng dẫn ăn vài bữa cơm, người ta đã cho đi cửa sau ở
trong kỳ thi học kỳ kiếm cho hai cô hai giường trống, nghe nói các bạn
cùng phòng nghỉ hè đều về nhà, đồng nghĩa với việc chỉ có hai người bọn
họ ở trong căn phòng 8 người. Ký túc xá trong trường đại học so với
phòng thuê bên ngoài tiện nghi hơn thuê phòng bên ngoài rất nhiều, Dương Tiểu Oánh quyết định trong tuần này sẽ chuyển đến đó, Hải Nhã đã bị cô
ấy thúc giục nên đã bắt đầu dọn dẹp đồ rồi.
"Hải Nhã, thức dậy chưa?" Dương Tiểu Oánh ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói mơ hồ, giống như đang đánh răng.
Cô mở cửa ra, chỉ thấy Dương Tiểu Oánh thần kỳ vừa đánh răng vừa ở trong
phòng bếp xem nồi cháo đang nấu, bên trong cái chảo bên c