
thì ra là mua thức ăn. . . . . . cô đỏ mặt len lén đấm vào đầu mình một cái, cũng không có việc gì cũng đừng có đoán mò chứ ? Thật sự không
trong sáng một chút nào !
Dễ nhận thấy Tô Vĩ cũng rất ít khi đến
siêu thị để mua thức ăn, chọn lựa 20 phút mới mua được cải trắng thịt bò cà tím các loại, cô nhớ lần trước đến nhà anh, phòng bếp được sắp xếp
rất gọn gàng, có phỉa là người hay nấu ăn hay không, nhìn thoáng qua bức tường trước bếp là sẽ biết rõ, tường ở trong phòng bếp anh trắng như
tuyết rất sạch sẽ, đoán chắc một tháng cũng chưa bật lửa được một lần.
Cô bắt đầu lo lắng cho chất lượng bữa tối hôm nay rồi. . . . . .
"Trong nhà hơi lộn xộn, em đừng để ý." Lúc ra khỏi thang máy, tô Vĩ nói một câu.
Anh thật là quá khiêm tốn, nhà anh đâu chỉ hơi lộn xộn, mà quả thực là lộn
xộn đến ngất trời, trên đất toàn là túi giấy của quán M, gạt tàn thuốc
cũng bị rơi úp xuống đất, trên đất đầy tàn thuốc lá. Cô nhớ lần trước
thảm trải ghế sa lon vẫn còn rất sạch sẽ, hôm nay nhìn sao cũng giống
khăn lau, vết nước cola, vết mì ăn liền đọng thành từng mảng từng mảng,
không biết lại bị ai xe rách một miếng, rất giống như một cơn bão đã
tràn qua.
Hải Nhã ngây ngôc đứng ở trước cửa, có một loại cảm
giác không biết nên đặt chân vào như thế nào, bên cạnh rèm treo cửa sổ
đột nhiên có tiếng mèo kêu meo meo, ngay sau đó là một chiếc đầu nhỏ đầy lông lá lộ ra sau cửa sổ, đó là một con mèo hoa trắng đen, vừa nhỏ lại
vừa gầy, hai mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào cô.
"Em ngồi
trước một lát." Tô Vĩ đem vỏ ghế sa lon lột ra, phía dưới đó được xem
như là một tấm vải sạch sẽ, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, vừa kêu, “Bàn Tử, đến ăn cơm.”
Bàn Tử? Hải Nhã ngạc nhiên nhìn con mèo hoa vừa nhỏ lại vừa gầy kia, nó có chỗ nào được gọi là mập?
Nhìn căn phòng bừa bãi, chắc chắn là do con mèo này không chịu nổi cô đơn
làm ra, Hải Nhã muốn thu dọn, cũng không biết mình làm như vậy có được
hay không, nơi này dù sao cũng là nhà anh, nếu quá chủ động thành khách
vượt chủ là không nên?
"TV bên gian phòng bên tay trái em ấy.” Tô Vĩ từ phòng bếp thò đầu ra, "Muốn nghe ca nhạc, phòng bên cạnh có đĩa CD đó.”
Hải Nhã khoát khoát tay: "Hả. . . . . . Không cần, cái đó. . . . . . Em...em giúp anh thu dọn đồ đạc được không?"
Anh cười cười: "Làm phiền em rồi."
Trong phòng bếp nhanh chóng truyền đến âm thanh cắt thức ăn và rửa rau, Hải
Nhã dùng chổi đem đồ vứt lộn xộn trên sàn nhà dọn sạch sẽ, những suy
nghĩ lung tung và tâm trạng khẩn trương lúc trước cuối cùng cũng bình
thường trở lại, cô cảm thấy mình rất thích cảm giác bây giờ, anh đang ở
phòng bếp nấu cơm, cô ở bên ngoài quét dọn vệ sinh, tất cả mọi chuyện
đều rất tự nhiên, giống như cô và anh đang thật sự chung sống dưới một
mái nhà.
Tháo xuống chiếc vỏ bọc ghế sa lon bẩn thỉu, dưới sự chỉ thị của Tô Vĩ, cô đi sang một căn phòng bên phải mà cô chưa bao giờ đi
qua lấy vỏ bọc mới. Nhà của Tô Vĩ bao gồm ba phòng ngủ một phòng khách,
lần trước cô thức dậy chắc hẳn là phòng ngủ, bên tai trái là phòng đặt
TV và một chiếc ghế sofa khác, nhất định là căn phòng luôn đóng bên tay
trái rồi.
Hải Nhã khó tránh khỏi mang theo một chút cảm giác tò
mò mở cửa phòng, gian phòng kia rất lớn, trong góc dựng một chiếc tủ
đựng quần áo rất lớn, gần cửa sổ có một chiếc bàn đọc sách cũ kỹ, bên
bàn học có một chiếc giá chất đầy sách, trừ những thứ đó ra, trong phòng không có bất cứ đồ vật gì nữa. Cô chậm rãi đi đến gần tủ sách, thật sự
làm người khác phải giật mình, phía trên để phần lớn là sách giáo khoa
cấp ba cũ, tuy là cũ, nhưng lại rất sạch sẽ, rất rõ ràng chủ nhân nó mỗi ngày đều quét dọn sửa sang lại.
Hải Nhã rút cuốn anh văn cấp ba
ra, mở ra tờ thứ nhất, phía trên viết hai chữ ngay ngắn nắn nót: “Tô
Vĩ”, nét chữ vẫn còn non nớt, lại đặc biệt ngay ngắn xinh đẹp – đây là
sách giáo khoa hồi cấp ba anh đã dùng? Cô cẩn thận đặt về chỗ cũ, lại
rút một cuốn sách lịch sử ra, cũng giống như tất cả học sinh nam cấp ba, trên sách giáo khoa lịch sử của anh toàn là hình vẽm còn có một bức ảnh bán thân của hoàng đế Hàm Phong bị anh vẽ bậy như một bộ xương khô, rất là dữ tợn.
Cô buồn cười, cẩn thận các nếp gấp trên sách vuốt
thẳng, chiếc bàn đọc sách gần cửa sổ hình dáng rất cũ kỹ, trên mặt bàn
đặt một khối thủy tinh, phía dưới đè lên rất nhiều đồ vật, cô thậm chí
còn thấy được một tấm giấy khen, phần lớn là giấy khen hạng nhất đại hội thể dục thể thao, còn có một số giấy khen khác, mới nhất là một tấm
bằng chúc mừng anh đạt được giải nhất cả nước thi đấu Olympic toán học.
Anh thật sự đã từng học cấp ba, thật sự là một học sinh ngoan – Hải Nhã vừa giật mình vừa xúc động, anh vốn dĩ tương lại triển vọng, cho dù không
vào được đại học, nhưng nếu thi chắc chắn không có vấn đề gì, làm sao
lại lưu lạc đến mức làm lưu manh?
Tấm giấy khen bên cạnh đè lên
mấy bức ảnh, từ bức ảnh chụp tốt nghiệp tiểu học đến lúc đi chơi xuân
hồi cấp ba, cô vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy Tô Vĩ
trong đám người, lúc học tiểu học anh vẫn còn rất thấp, nhàn rất nghịch ngợm, lúc chụp