
giá nàng từ trên
xuống dưới. Đáy lòng Đàm Xuyên vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình
tĩnh, hỏi hắn: “Nhị hoàng tử có gì muốn nói sao?”
Hắn cúi đầu xuống, khẽ nói: “Không, ta chỉ đang nghĩ, kế hoạch của Đế Cơ rất
chu toàn, tiếc là thực lực không đủ, không thể giết chết quốc sư, thật là đáng
tiếc.”
… Thế là có ý gì?
Đàm Xuyên chỉ thấy tim đập dồn dập, cố ý cười nói: “Cũng không nhất định, các
ngươi không sợ ta không tuân thủ lời hứa sao?”
Hắn cũng cười: “Chuyện sau này, ai mà biết được?”
Rốt cuộc không ai nói thêm gì, đi đến tận cùng bậc thang, đó là cửa chính của
cung điện ngầm. Trước cửa có một đoàn yêu thú dữ tợn quanh thân rực lửa đang nằm
bò ra ngủ, thấy hai người đi tới, liền lắc la lắc lư đứng dậy, cực kỳ kiêu ngạo
vểnh cao đầu, không để bọn họ vào mắt.
Đình Uyên chắp tay: “Đế Cơ, mời vào. Cố nhân và quốc sư đều chờ ở bên
trong.”
Nàng đi vòng qua yêu thú, đầu ngón tay vừa chạm vào cửa đá, nó liền lặng yên
không tiếng động mà mở ra, làm cho nàng lắp bắp kinh hãi. Đình Uyên nhíu mày
cười: “Thế mới nói, ta ghét nhất mấy thứ thần tiên ma quái này. Đế Cơ tự mình
bảo trọng.”
Trong cung đèn đuốc sáng trưng, giường đá ghế đá không thiếu thứ gì, kiểu
dáng xa hoa nhưng vẫn toát ra một hơi thở âm u lạnh lẽo. Đàm Xuyên vừa nhìn vừa
đi, theo bản năng lấy tay nắm nắm túi Càn Khôn da trâu, hồn đăng vẫn ở bên
trong, đây có lẽ là phần thắng duy nhất của nàng. Nàng phải tìm cách chọc giận
lão, khi người ta tức giận là lúc dễ lộ ra sơ hở nhất, chỉ cần quốc sư có thể lộ
ra chút nào sơ hở, thì nàng vẫn còn hi vọng bắt lão thắp sáng hồn đăng.
Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế,
vang vọng từng đợt giữa nơi cung điện hoang vắng này, trái tim Đàm Xuyên như bị
thứ gì siết chặt, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Một thanh âm khàn đục lạnh lùng vang lên: “Hồn phách thái tử rốt cuộc ở đâu?
Có chịu nói hay không?”
Tiếng thét chói tai trở nên yếu dần, sau cùng biến thành tiếng nức nở, nghe
lại không giống giọng của nam nhân, dường như là một nữ tử. Đàm Xuyên cất bước
chạy, vạch tung tầng tầng lớp lớp màn lụa lạnh lẽo, chỉ thấy chính giữa điện đặt
một bàn đá hình người, trên đó trói một nữ tử y phục tím. Một nam tử tóc bạc
lẳng lặng ngồi trước bàn đá, trong tay nắm một quả tim người đỏ tươi còn đang
đập, khi thì siết chặt khi thì buông lỏng. Tiếng gào thét của nữ tử kia cũng
theo từng động tác của lão mà chợt mạnh chợt yếu, có vẻ như sắp tắt thở đến
nơi.
Có lẽ là nghe thấy có người lạ tới, lão chậm rãi xoay người, đối diện thẳng
với đôi mắt Đàm Xuyên. Mái tóc dài của lão đã bạc phơ như tuyết, khuôn mặt lại
trẻ đến không ngờ, ngũ quan bình thường, song giữa hai lông mày lại tràn đầy u
ám, làm người ta không rét mà run.
Lão quan sát từ trên xuống dưới một phen, thanh âm khàn khàn lần nữa vang
lên: “Đế Cơ Đại Yến?”
Người này tất nhiên chính là quốc sư Thiên Nguyên, Đàm Xuyên còn chưa kịp nói
chuyện, người áo tím bị trói chặt trên bàn đá nghe thấy hai chữ “Đế Cơ” lại run
rẩy một trận, giãy giụa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng đầy oán hận, thì thào:
“Người tới… Sao lại là ngươi?”
Trái tim Đàm Xuyên chợt buông lỏng, ngay sau đó lại bị nhấc lên, chỉ một
thoáng đã thấy hoa đầu chóng mặt. Sao lại là Huyền Châu? Sao có thể là Huyền
Châu?! Nghìn tính vạn tính, tính đủ mọi đường cũng không tính nổi người bị nhốt
ở đây lại là Huyền Châu!
“Mời ngồi.” Quốc sư chậm rãi đứng dậy, thần sắc bình tĩnh mà còn lịch sự
nhường chỗ ngồi cho nàng, “Thật không ngờ Đế Cơ Đại Yến còn nhỏ tuổi như vậy,
tuổi nhỏ mà hành sự tàn nhẫn, khiến người ta bội phục.”
Đàm Xuyên liếc nhìn Huyền Châu một cái, không nói gì, im lặng ngồi xuống ghế
đá. Lại thấy trong tay quốc sư còn nắm quả tim người đang đập loạn kia, trên tay
áo nhuốm đầy máu tươi, tình cảnh này quả thật vô cùng kỳ dị, nàng chỉ thấy lồng
ngực như bị thứ gì đè nặng, hô hấp có chút khó khăn.
Quốc sư ngồi đối diện nàng, vẻ mặt hờ hững: “Ta gần đây vẫn suy nghĩ, có lẽ
nên thay đổi cách nhìn về hoàng tộc Đại Yến. Vua Bảo An phụ hoàng ngươi nhu
nhược ích kỷ, không ngờ lại sinh được mấy người con có cốt khí. Ngay cả công
chúa nước chư hầu mà còn kiên cường tới cỡ này, trúng oản tâm thuật của ta, còn
có thể ngang ngạnh nhiều ngày như vậy. Hoàng tộc Đại Yến, quả không hổ từng được
mệnh danh Thiết Huyết Thụy Yến.”
[oản tâm: khoét tim'>
[Thiết Huyết Thụy Yến: nôm na là Nước Yến kiên cường'>
Đàm Xuyên không thốt nổi một lời. Kẻ ngồi đối diện nàng đây, chính là quốc sư
Thiên Nguyên, một nam nhân hoàn toàn khác so với tưởng tượng của nàng.
Từ lâu trước kia đã được nghe đến uy danh của quốc sư Thiên Nguyên, tinh
thông các loại dị thuật, đối nhân xử thế trầm ổn tiếc lời như vàng, nàng từng
nghĩ kẻ này hẳn phải là một ông lão kín đáo chặt chẽ mang vẻ mặt tang thương,
ngờ đâu lão ta tuy đầy đầu tóc bạc, dung mạo lại trẻ trung dị thường, trông vào
chỉ thấy bí hiểm, nhìn không ra hỉ nộ, quả thật khiến người ta sợ hãi.
Quốc sư không để ý nàng vẫn trầm mặc, tiếp tục nói: “Thiên Nguyên diệt Đại
Yến, nhất th