Polaroid
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325184

Bình chọn: 9.5.00/10/518 lượt.

rơi xuống, Đàm Xuyên đột

nhiên động đậy, tựa như giật mình bừng tỉnh, nhét mảnh vải vụn vào trong ngực,

xoay người trở lại.

***

Mười lăm tháng tám, trăng sáng gió mát, gió đêm mang theo hương hoa quế ngọt

ngào. Đây là ngày lành để gia đình sum họp, nâng chén ngắm trăng. Đàm Xuyên ở

ngoài rừng trúc đốt chút giấy vàng, còn có bánh Trung Thu và hũ rượu làm bằng

giấy bạc có bán trong thôn trang, nàng đều cho cả vào trong chậu thiêu.

Ánh lửa nhảy nhót, trên mặt nàng lộ vẻ bi thương hiếm thấy, ngay cả mãnh hổ

gần đây luôn quấn quít lấy Phó Cửu Vân cũng yên lặng nằm bên chân nàng, không hề

làm ồn.

“… Có lẽ ta sẽ không bao giờ gặp lại các ngươi.” Nàng trầm giọng nói, đưa tay

sờ sờ túi Càn Khôn da trâu, hồn đăng đã bị thắp lên một tinh phách bỗng trở nên

nặng trĩu, “Chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng bất kể thế nào, ta nhất định

sẽ thắp sáng hồn đăng.”

Tiếng gió xạc xào thổi, không có người trả lời nàng. Quay đầu nhìn thoáng

qua, trong phòng Phó Cửu Vân vẫn sáng đèn, hẳn là đang vẽ tranh. Đến lúc phải đi

rồi. Đàm Xuyên sờ sờ đầu mãnh hổ, cười một chút: “Ngươi đi cùng chàng, đừng theo

ta nữa.”

Mãnh hổ cực kỳ không cam lòng gầm nhẹ, tuy nói nó bị Phó Cửu Vân dùng miếng

ngon mua chuộc, nhưng nó vẫn là một linh thú rất có khí phách, tuyệt đối sẽ

không vứt bỏ chủ nhân chân chính.

“Được rồi, đi mau!” Đàm Xuyên đẩy nó một cái, “Mày ở lại chàng có lẽ sẽ không

phát hiện điều gì, đừng làm ta vướng chân vướng tay.”

Mãnh hổ tủi thân che mặt, qua kẽ móng vuốt nhìn thấy nàng thực sự bỏ đi,

đến cả nước mắt cũng sắp chảy ra, nức nở nghẹn ngào chạy về ngồi dưới cửa sổ của

Phó Cửu Vân khóc tu tu, khóc tới mức Phó Cửu Vân không thể không mở cửa, thở

dài: “Mùa xuân qua rồi mà nhỉ, chẳng lẽ lão hổ cũng động dục vào mùa hè?”

Dưới cửa sổ chỉ có mãnh hổ ngồi chồm hỗm nước mắt nước mũi rào rào như mưa,

hắn ngẩn người: “Chủ của mày đâu?”

Mãnh hổ đương nhiên không nói chuyện, Phó Cửu Vân chợt cảm thấy kinh hãi,

phóng mắt nhìn lại, trong rừng trúc tĩnh mịch tối đen, gió đêm ùa tới, bóng

người lẽ ra phải ở trong rừng đốt tiền giấy, đã sớm biến mất từ lâu.

***

Hạo Thiên lâu nằm ở thành Đông, khác với Thanh Phong lâu chuyên về các món

ngon, đây là một quán rượu thuần túy, chỉ những người mê rượu mới thích tới nơi

này. Mười lăm tháng tám, phần lớn các tiệm cơm quán rượu trong thành đều đóng

cửa từ sớm, chỉ riêng nơi đó vẫn đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng.

Đàm Xuyên một thân áo trắng thướt tha bước vào Hạo Thiên lâu, thoáng chốc thu

hút bao nhiêu ánh mắt dõi theo.

Thái tử ở ngay trước mắt, từ lần trước ám sát gã không thành, đã mấy tháng

trôi qua, gã chẳng thay đổi chút nào, chỉ trừ khuôn mặt xanh xao giống như người

chết. Lần này đi cùng gã còn có một người thanh niên, mắt mày xinh đẹp, vẻ mặt

tươi cười, thậm chí tươi cười còn có chút ngại ngùng, chỉ cần liếc mắt một cái

sẽ nảy sinh thiện cảm muốn thân cận.

“Đế Cơ quả nhiên là người trọng tình nghĩa.” Thanh niên xa lạ kia mỉm cười

nói, “Tại hạ Đình Uyên nhị hoàng tử Thiên Nguyên, có thể cùng Đế Cơ Đại Yến nổi

danh khuynh thành uống rượu ngắm trăng, tại hạ vinh hạnh vô cùng.”

Đàm Xuyên lạnh nhạt nói: “Hôm nay tới, chỉ sợ không phải là uống rượu ngắm

trăng đơn giản vậy chứ?”

Lười chẳng muốn đùa giỡn cùng bọn hắn, nàng dứt khoát nói thẳng.

Đình Uyên lại cười không nói, rót một chén rượu đẩy tới trước mặt nàng, tự

mình nâng chén lên cao: “Ta xin kính Đế Cơ một chén, Đế Cơ thủ đoạn cao minh,

làm việc quyết đoán, gan dạ kinh người, thực khiến đấng mày râu như ta bội phục

không thôi.”

Xem thử thứ trong chén, màu đỏ sậm như máu, lại tỏa hương bốn phía, hẳn là

rượu ngon ủ từ nho. Đàm Xuyên dùng tay che miệng chén, từ chối: “Xin thứ lỗi, ta

không giỏi uống rượu, đành phải phụ ý tốt của nhị hoàng tử rồi.”

Thái tử ngồi đối diện tựa như một kẻ đầu gỗ, chẳng hề động đậy, thật là kỳ

quái, chẳng phải gã gọi nàng tới sao? Sao lại để cho một mình nhị hoàng tử chít

chít oa oa nói chuyện?

Đình Uyên thuận theo ánh mắt nàng liếc nhìn thái tử một cái,có vẻ hơi ngại

ngùng, nhẹ giọng nói: “Bây giờ ngẫm lại, quốc sư hội tụ âm hồn giúp thái tử vá

lại đầu, định dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang, thật đúng là nhàm chán, Đế Cơ làm

việc tất nhiên rất tự tin, sao có thể bị mấy mưu mẹo này mê muội. Ta đoán, nếu

trong thư không đính kèm xiêm y cố nhân của Đế Cơ, nhất định hôm nay ngươi sẽ

chẳng tới đâu? Đã tới đây rồi, Đình Uyên chỉ có một chuyện muốn hỏi, đầu và hồn

phách thái tử bây giờ ở đâu? Còn xin Đế Cơ vui lòng cho biết.”

Chén rượu dưới tay áo nhất thời bị lật đổ, rượu hắt lên váy trắng của nàng,

tựa như máu tươi thấm đẫm một vùng. Đàm Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm

thái tử sắc mặt quỷ dị, trong lòng hết lần này tới lần khác cảm thấy như sóng to

gió lớn giội xuống.

Là thật hay giả? Trong lúc nàng không biết thái tử đã bị người ta cắt đầu,

ngay cả hồn phách cũng lấy đi?

Đây là sự thật làm cho người ta chấn động cỡ nào! Nàng tốn bao tâm sức chuẩn

bị kỹ lưỡng, lại thất bại trong gang tấc, vốn định án binh bất động im ắng một

thời gia