Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325155

Bình chọn: 9.00/10/515 lượt.

ống Trung Nguyên chỉ là xu thế tất yếu. Đế Cơ không buông bỏ được

quốc thù gia hận, cũng là lẽ thường. Ta thấy ngươi tuổi nhỏ, trong lòng có chút

không nỡ, chỉ cần ngươi giao ra hồn phách thái tử, ta sẽ thả cho các ngươi một

con đường sống, không truy cứu nữa.”

Đàm Xuyên hít một hơi thật sâu, lát sau mới thấp giọng nói: “Ngươi thả nàng

ta trước, nàng không biết gì cả.”

Quốc sư nâng tay ném trái tim kia ra, nháy mắt liền nhập vào trong ngực Huyền

Châu, ước chừng là đau đớn quá mức, Huyền Châu thở hổn hển vài tiếng rồi ngất

xỉu. Vòng sắt kẹp chặt tay chân nàng ta trên bàn đá “leng keng” vài tiếng rồi

rút lại, nàng ta mềm nhũn ngã gục xuống đất, vô cùng thê thảm.

Đàm Xuyên sửa sang lại y phục, suy tư chốc lát, nói thẳng: “Trước khi tới

Thiên Nguyên, ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, chưa hề nghĩ tới chuyện

còn sống mà rời đi. Ngươi cứ thế tin rằng ta sẽ nguyện ý giao ra hồn phách thái

tử, tìm một con đường sống sao?”

Quốc sư nhìn nàng thật sâu, đột nhiên nói: “Đế Cơ, dù cho ngươi giết Tả

tướng, giết thái tử, thậm chí giết ta, giết hoàng thượng, tình thế của các quốc

gia Trung Nguyên cũng sẽ không có gì thay đổi. Hoàng tộc Thiên Nguyên quốc ta

mang trong mình dòng máu thượng cổ yêu ma, đã định trước sẽ nhất thống thiên hạ,

gây dựng một đại địa Trung Nguyên hùng mạnh thịnh vượng hơn. Tả tướng của Đại

Yến các ngươi là một kẻ thức thời, thấy được sự mục nát của Đại Yến, cũng hiểu

được sự hùng mạnh của Thiên Nguyên. Ông ta chẳng qua chỉ lựa chọn con đường đúng

đắn nhất, thậm chí không màng danh lợi. Ngươi có lập trường gì mà vì thù riêng

giết ông ta trút hận?”

Đàm Xuyên cười cười, thấp giọng nói: “Ta không cần giải thích với ngươi,

giống như ngươi cũng không cần giải thích với ta vì sao phải tôn thờ yêu quái.

Ngươi có lập trường gì mà trách cứ ta?”

“Giữa yêu với yêu không có nghi kỵ ngờ vực tính toán lẫn nhau.” Quốc sư lấy

ra một tấm khăn lụa, lau sạch sẽ vết máu trên tay, “Thái tử chính là bởi đơn

thuần dễ dàng tin người khác, mới có thể mắc bẫy của ngươi. Bây giờ đại thế đã

thành, ngay cả khi hoàng tộc Thiên Nguyên bị ngươi giết sạch chẳng còn ai, thiên

hạ vẫn sẽ thuộc về Thiên Nguyên như cũ. Mọi chuyện ngươi làm, sẽ chỉ khiến cho

ngươi và những người khác thêm thống khổ, không có ý nghĩa gì.”

Nàng khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Không sai. Ta mong sao Thiên Nguyên các ngươi

sớm đạt được ý nguyện lớn lao, từ đó về sau yêu ma tàn sát bừa bãi, vĩnh viễn

không có một ngày bình yên.”

Ánh mắt quốc sư chợt lóe lên, dường như đã tức giận.

“Ngươi ngẩng đầu, ” giọng nói khàn đục của lão giống như âm thanh của giấy

ráp cọ xát trên mặt đất, quả thực rợn người, “Ngươi ngẩng đầu lên, nhìn ta.”

Nàng giận dữ ngẩng đầu hoàn toàn không sợ hãi, vừa mới chống lại đôi mắt lạnh

lẽo yêu dị của lão, nàng liền thấy lồng ngực chợt lạnh, tựa như bị một thanh đao

băng mỏng sắc bén nhẹ nhàng xỏ xuyên. Không có đau đớn, còn chưa kịp cảm thấy

đau đớn, nàng chỉ thấy nơi nào đó trong ngực tựa hồ trở nên trống rỗng, mất đi

một thứ vô cùng quan trọng.

Mà thứ đó, giờ phút này rõ ràng đang bị quốc sư nắm trong lòng bàn tay ——trái

tim nàng, trái tim đầm đìa máu tươi, đang nảy lên một cách dữ dội. Lão dùng móng

tay cắt nhẹ trên bề mặt, Đàm Xuyên chỉ cảm thấy ngực đau đớn như bị xé rách, cơ

hồ muốn ngất lịm, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng.

“Đế Cơ, ta không thích tranh luận với trẻ con. Bây giờ, ngươi thành thành

thật thật nói cho ta biết, hồn phách thái tử để ở đâu?” Lão thổi một hơi vào

trái tim kia, nàng lại cảm thấy như ngàn vạn lưỡi đao lạnh buốt cắm vào trong

ngực, bình sinh chưa bao giờ chịu qua nỗi đau đớn nào như vậy, thế nhưng lại

không thể ngất đi, càng đau đớn, ý thức càng thêm tỉnh táo.

Đàm Xuyên siết chặt góc áo, móng tay từng ngón nứt toác cả ra, dùng hết thảy

sức lực toàn thân chống chọi với nỗi đau đớn đáng sợ này, đột nhiên cười lạnh

một tiếng, run giọng nói: “Được! Có thái tử một nước chôn cùng ta, ta cũng không

chịu thiệt!”

Quốc sư im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nâng tay ném trái tim kia trở lại ngực

nàng, đôi mắt lạnh lẽo mơ hồ mang theo vẻ kính phục, những kẻ chịu đựng oản tâm

thuật mà còn có thể nói chuyện, thật sự không nhiều. Nữ nhân lại càng ít

ỏi.

“Ta biết ngươi quen biết Công Tử Tề, cũng biết rõ hắn rất có bản lĩnh, cho

nên ngươi cái gì cũng không sợ, cho rằng hắn sẽ đến cứu ngươi.” Lão khàn khàn

cười, “Không bằng chúng ta hãy đánh cược, cược xem trước khi hắn xông vào tòa

cung điện ngầm của ta cứu ngươi ra, ta có thể hỏi được tăm tích hồn phách thái

tử từ miệng ngươi hay không.”

Đàm Xuyên chậm rãi liếm vết máu trên bờ môi, đều là do chính nàng vừa mới

cắn. Nàng yếu ớt cười một tiếng: “Nếu thế, ta thắng chắc rồi.”

Quốc sư ra ngoài, cửa đá của tòa cung điện bị phong ấn đóng kín, hết thảy đều

trở về trạng thái tĩnh mịch khi trước. Đàm Xuyên không còn chút sức lực ngồi

phịch xuống ghế đá, xoay cái cổ cứng ngắc quan sát xung quanh, được lắm, không

cửa sổ không cửa ra vào, không nước uống không đồ ăn, an tĩnh tới mức chẳng khác

nào một phần mộ. Ng


Polaroid