
n, ngờ đâu thế sự vô thường, kẻ thù lẽ ra phải chết dưới tay nàng lại bị
người khác giết mất. Lúc này nàng nên mừng rỡ, hay là nên tiếc nuối?
Đình Uyên thấy nàng nhíu mày không nói, lại nói tiếp: “Quốc sư và ta có cùng
một ý, chỉ cần Đế Cơ chịu giao hồn phách thái tử, cố nhân của ngươi sẽ trả lại
cho ngươi, chúng ta chẳng hề muốn làm ngươi khó xử.”
Đàm Xuyên hơi chấn động, chỉ vào thái tử, thấp giọng nói: “Hắn, chết thật rồi
sao?”
Đình Uyên không trả lời, nâng tay vỗ nhẹ lên lưng thái tử, đầu thái tử đang
yên ổn gắn trên vai ngay lập tức lăn lông lốc trên bàn, xô vào hũ rượu vỡ tan
tành. Cho tới khi lăn đến gần Đàm Xuyên, nàng mới phát hiện kia chẳng qua là một
khối gỗ đẽo thành cái đầu rỗng ruột, trong đầu gỗ dùng chú phù phong ấn rất
nhiều âm hồn, mới có thể khiến cho xác chết thái tử có thể hoạt động nói chuyện.
Trong quán rượu thoáng chốc trở nên cực kỳ an tĩnh, không biết qua bao lâu,
đột nhiên có người tê tâm liệt phế hét lên một tiếng: “Đầu rơi!” Mọi người bấy
giờ mới như bừng tỉnh mộng, vừa lăn vừa bò gào khóc chạy khỏi cửa.
Đình Uyên thở dài cười cười, có chút oán trách: “Nhìn huynh xem, lần này
phiền toái lớn rồi.”
Hắn lấy từ trong ngực một lá bùa vuông vắn, ném nhẹ về phía cây nến, lá bùa
cuốn quanh trên ngọn lửa nhỏ, cũng không rơi xuống. Ngay sau đó, bóng tối ập tới
bao phủ, bóng tối kia giống như một hình thể di động, lướt ngang qua Hạo Thiên
lâu, chỉ trong nháy mắt, dị tượng biến mất, quán rượu vốn đang huyên náo bỗng
nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, an tĩnh tới mức quỷ dị.
Sau lưng Đàm Xuyên thấm đẫm mồ hôi lạnh, theo bản năng quay đầu nhìn ra
ngoài, chỉ thấy tất cả mọi người đều duy trì tư thế chạy ra ngoài, ngay đơ tại
chỗ chẳng khác nào pho tượng. Nàng không khỏi cảm thấy nghẹn họng, xem ra nàng
chẳng những xem thường quốc sư Thiên Nguyên, mà còn đánh giá thấp cả nhị hoàng
tử bí hiểm này nữa.
Đình Uyên nhặt khối đầu gỗ lên, đặt lại trên vai thái tử, nhẹ lời: “Ta ghét
nhất là mấy thứ thần tiên ma quái này, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Cứ cố định
bọn họ một lát, chờ quốc sư tới xử lý là ổn thôi.”
Đàm Xuyên len lén chà xát lòng bàn tay vào quần áo, tay nàng đẫm mồ hôi, nàng
phát giác chính mình đã gặp phải thử thách gay go nhất từ khi lọt lòng tới
nay.
Trước khi tới nói cho cùng nàng vẫn ôm trong lòng một tâm lý cầu may, Tả Tử
Thần nói thế nào cũng là kẻ tu tiên từ nhỏ, không đến mức dễ dàng bị người ta
bắt được như vậy, nhưng lúc này xem ra, đó quả nhiên là một ý nghĩ cầu may quá
rồi.
Chương 39: Quốc sư (Phần 1)
Nhất thời lại nghĩ tới việc Phó Cửu Vân đánh cược cùng Mi Sơn Quân, thắng thì
có được lai lịch quốc sư, hành động này lúc ấy chỉ thấy ngạc nhiên, bây giờ nghĩ
lại lại khiến nàng có một loại cảm giác kinh tâm động phách. Thái tử chết chẳng
lẽ là do chàng? Cắt đầu đoạt hồn phách, một biện pháp quá mức cực đoan, ngoại
trừ muốn thắp sáng hồn đăng, hồn phách con người chẳng dùng được vào việc gì
khác. Mà chuyện hồn đăng nàng mang bên người, cũng chỉ có Phó Cửu Vân biết.
Chàng đã giết thái tử, có lẽ còn có ý định đối phó quốc sư, có điều nhận ra
đối phương không dễ đối phó, cho nên mới tìm Mi Sơn Quân đòi lai lịch quốc sư?
Lai lịch quốc sư chắc chắn không đơn giản, cho nên chàng mới từ bỏ kế hoạch bí
mật ám sát, mà đổi thành cố gắng tiếp cận hoàng tộc Thiên Nguyên một cách công
khai?
Chàng… Chàng thật sự xuất thủ thay nàng báo thù ư?
Cổ tay run lên nhè nhẹ, nàng kiệt lực tỏ ra ung dung thản nhiên, thanh âm
bình tĩnh: “Trước đó, ta muốn gặp vị cố nhân kia đã.”
Đình Uyên cười dài đứng dậy: “Mời đi theo ta.”
***
Bên dưới Hạo Thiên lâu năm trăm thước có một tòa cung điện bí mật, dọc theo
những bậc thang bằng đá gấp khúc đi xuống dưới, bóng tối sâu hun hút làm cho
người ta hoảng sợ.
Đình Uyên đưa giá cắm nến trong tay cho Đàm Xuyên, nói: “Công Tử Tề tiên sinh
vang danh thiên hạ bỗng nhiên tới Cao Đô, hẳn là vì Đế Cơ ngươi? Phụ hoàng phái
hai trăm người tới vây giết, cũng không thu hoạch được gì, người này nhất định
rất lợi hại. Ta to gan phán đoán, liệu có phải Công Tử Tề tiên sinh giúp ngươi
một tay trong chuyện của thái tử?”
Đàm Xuyên hờ hững nói: “Ai biết được? Nhị hoàng tử có thể tận lực nghĩ thêm
vài khả năng, dù sao đoạn đường này vắng vẻ, rất nhàm chán.”
Đình Uyên cười cười, hoàn toàn không để bụng: “Vị cố nhân kia của Đế Cơ trong
lúc ám sát quốc sư thất thủ bị bắt, tuy có hơi lỗ mãng, nhưng lá gan quả không
nhỏ, tính tình cũng rất quật cường, ta thật không ngờ, hoàng tộc Đại Yến ai ai
cũng đều rất có cốt khí, làm người ta phải kính nể.”
Bàn tay cầm nến của Đàm Xuyên chợt siết chặt, nếu người đó thật sự là Tả Tử
Thần, có nên cứu hay không? Cứu bằng cách nào? Có một quốc sư nông sâu khó dò,
còn có vị hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh này, bất cứ người nào cũng lợi hại hơn
nàng gấp mấy lần. Nàng chỉ có thể tận lực trì hoãn, mong sao trong thời gian
ngắn có thể tìm ra sơ hở của bọn họ.
Đình Uyên bỗng nhiên dừng lại giữa bậc thang, nàng không hiểu nên quay đầu
lại nhìn hắn, lại thấy hắn cười có phần quỷ dị, tỉ mỉ đánh