
t bất đắc dĩ, khoanh tay thấp giọng nói:
“Không thấy Công Tử Tề đâu, không ở núi Phượng Miên, cũng không tới Hạo Thiên
lâu, chắc hẳn không muốn chảy xuống vũng nước đục, đã sớm vứt bỏ ngươi mà rời
khỏi Thiên Nguyên rồi.”
[chảy xuống vũng nước đục: ý nói cùng tham gia làm chuyện xấu'>
Đàm Xuyên phản ứng rất thờ ơ: “Ồ, vậy à. Ta với hắn vốn chẳng có quan hệ gì,
lại phiền ngươi buồn rầu hộ ta rồi.”
Quốc sư hít vào một hơi, khom người ngồi trước mặt nàng, thanh âm nhu hòa đi
hiếm thấy: “Đế Cơ, ngươi tuổi còn nhỏ, còn có cả đời để sống, không nên khiến ta
phải thay ngươi thương tiếc ngày tháng đẹp mà lại mất đi tính mạng. Biện pháp
tàn nhẫn ta có rất nhiều, nhưng ta không muốn dùng những thủ đoạn đó với ngươi.
Thế này đi, chúng ta đều lui một bước, ta có thể đưa các ngươi ra khỏi lãnh thổ
Thiên Nguyên, đổi lại, ngươi cho ta biết hồn phách thái tử giờ ở đâu.”
Đàm Xuyên bình tĩnh nhìn vào mắt lão, nơi đó hiện lên vẻ nôn nóng và đau lòng
hiếm thấy. Đau lòng vì ai? Vì gã thái tử yêu ma kia sao?
“… Ngươi rất quan tâm tới thái tử? Với tư cách thần tử, quan tâm của ngươi
hơi có phần thái quá rồi.”
Một câu nói hờ hững, lại khiến cho quốc sư lập tức biến sắc, mồ hôi trên trán
tuôn ra từng giọt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, thấp giọng nói: “Ngươi
nói cái gì? Quan tâm… thái quá?”
Đàm Xuyên cười cười: “Đúng vậy, ta thấy hoàng đế còn không đau lòng đến thế,
bị bệnh một hồi tìm mỹ nhân chơi đùa là lại khỏe. Xem ra, so với lão ngươi còn
giống cha thái tử hơn…”
Lời nói đột ngột ngắt quãng, nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng
của quốc sư, trong ánh mắt thâm thúy, có hối hận, tức giận, sát ý, sợ hãi đan
xen cùng một chỗ, hai mắt dần biến thành đỏ sẫm, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng lập tức giống như giật mình hiểu ra, che miệng nhíu mày.
Không phải chứ? Thuận miệng nói bừa mà cũng đúng?!
“Ngươi vừa nói gì?”
Giọng nói của lão đột nhiên trở nên trầm thấp yêu dị, làm nàng rùng mình một
cái, liên tục xua tay: “Ta đâu có nói gì! Ờ… Hôm nay thời tiết đẹp thật! Trời
trong nắng ấm, sảng khoái tinh thần!”
Quốc sư nhìn nàng rất lâu, há mồm đang định nói, chợt nghe yêu thú bên ngoài
cửa đá rống lên long trời lở đất, ngay sau đó cửa đá bị thứ gì đó xô mạnh tới
nỗi rung lên, cả tòa cung điện đều chấn động. Lão lập tức đứng dậy, lủi ra ngoài
nhanh như tia chớp!
Thế nhưng lão ta vẫn chậm một bước, cửa đá bị một nguồn lực mạnh mẽ không gì
cưỡng nổi đập nát, đá vụn văng ra tung tóe. Giữa bụi mù cuồn cuộn, một thân ảnh
màu tím chậm rãi bước tới. Quốc sư nheo mắt, thuận tay phẩy đám bụi đất đang bay
đầy trước mặt, lập tức nhìn thấy yêu thú lão dùng để cưỡi bị người ta chém thành
hai đoạn, máu chảy đầy đất, đã sớm toi mạng.
Người áo tím đi tới cách trước mặt lão năm thước, chợt dừng lại. Tuy rằng nửa
người hắn đều bị máu yêu thú bắn vào thấm đẫm, gương mặt đẹp tựa oánh ngọc cũng
dính vài vết máu, thậm chí hai mắt bị mù, nhắm nghiền, lại vẫn thanh tú như chi
lan, tuấn nhã tựa trúc xanh.
Cả người Huyền Châu đều bắt đầu phát run, đột nhiên đứng dậy bổ nhào về phía
hắn, hét ầm lên: “Chàng tới cứu ta?! Tử…”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy sau đầu bị người ta đập mạnh, nhất thời váng đầu
hoa mắt ngã xuống. Đàm Xuyên thu tay về, lấy dây thừng trói tay chân nàng ta
lại, quẳng lên lưng lừa con vừa được hóa ra từ giấy trắng. Vị tỷ tỷ này xưa nay
làm việc thành sự không thấy bại sự thì có thừa, thay vì để nàng ta xông lên tìm
chết, liên lụy đến mọi người, không bằng đánh ngất nàng ta, tối thiểu còn có
chút an tĩnh.
Lại thấy quốc sư và Tả Tử Thần đều không nói gì mà nhìn mình, nàng nhanh
chóng cười xua tay: “Không… Không có gì! Các ngươi tiếp tục! Tiếp tục!”
Tuy rằng Tả Tử Thần nhắm nghiền hai mắt, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy hắn
nhìn thoáng qua mình, chỉ là rất nhanh rồi lại khẽ dời đi, đối diện với quốc
sư.
Giọng nói của hắn trước giờ vẫn luôn lạnh lùng, lần này còn lạnh lùng tới mức
triệt để: “Ngươi vẫn luôn muốn gặp Công Tử Tề, thậm chí mấy lần phái người đến
gây rối, đơn giản chỉ là muốn thăm dò. Bây giờ ta tới đây rồi, sao ngươi không
triệt triệt để để mà thăm dò cho kỹ?”
Đàm Xuyên bất giác cắn đầu lưỡi, hắn giả mạo Công Tử Tề? Đây là cái kế sách
gì vậy?
Quốc sư đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt có vẻ không tin, có tán
thưởng, cũng có nghi ngờ: “Tiên sinh lời ấy sai rồi, ta chỉ là ngưỡng mộ phong
thái tiên sinh, mong được kết giao. Ha ha… Chỉ là thật không ngờ tiên sinh lại
trẻ tuổi tuấn tú như vậy, chẳng trách xuất môn luôn phải đeo mặt nạ.”
Tả Tử Thần nói lãnh đạm: “Ngươi muốn kết giao? Bây giờ ta đã ở đây, có gì
muốn nói cứ nói, xem xem có thể thuyết phục được ta, làm việc cho Thiên Nguyên
các người hay không.”
Ánh mắt quốc sư lóe lên, chắp tay khom người, khàn khàn cười nói: “Tiên sinh
quả nhiên là người hào sảng…” Một câu chưa xong, từ tay áo đột nhiên bắn ra một
sợi dây màu đỏ tươi, nhanh đến kinh người, hướng thẳng tới ngực Tả Tử Thần. Mấy
tiếng “cách cách” rất nhỏ, đầu kia của sợi dây đỏ đã bị Tả Tử Thần dễ dàng dùng
tay bắt được, bóp mạnh,