
iếng, gục xuống bàn tiếp tục
gào khóc.
Phó Cửu Vân quay đầu chớp chớp mắt với Đàm Xuyên, nàng lập tức hiểu ý, cười
tít mắt hỏi: “Sư thúc, ngài say rồi, hay là đi nghỉ ngơi một chút đi?”
Kẻ uống say chẳng bao giờ chịu nhận mình say, Mi Sơn Quân chỉ hàm hàm hồ hồ
lắc đầu phủ nhận, một lúc sau, cất tiếng ngáy o o, thì ra đã ngủ.
Phó Cửu Vân gọi linh quỷ dìu y tới phòng ngủ nghỉ ngơi, quay đầu nhe răng
cười với Đàm Xuyên: “Lần này thắng chắc rồi.”
Quả nhiên hôm sau Mi Sơn Quân sắc mặt cực kỳ không tốt tới tìm, ném một phong
thư vào lòng hắn, uất hận nói: “Ngươi thật không tử tế gì! Lợi dụng lúc người ta
gặp khó khăn! Thứ này cho ngươi! Chuyện ngày hôm qua… không, không được nói ra
ngoài!”
Phó Cửu Vân hiểu hiểu gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm, chuyện bẽ mặt như vậy nói
ra đến mặt mũi ta cũng chẳng còn.”
Sắc mặt Mi Sơn Quân xám ngoét: “Ngươi, ngươi không hiểu nỗi thống khổ của
ta!”
Phó Cửu Vân vỗ vỗ vai y, không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Mi Sơn, đã thật sự
thích nàng, thì bị đánh một trận cũng không hề gì. Ngay cả tâm tư của mình ngươi
cũng không dám nói cho nàng, chỉ biết khóc nhè, có phải là nam nhân hay không?
Đừng để ta khinh thường ngươi.”
Sắc mặt Mi Sơn Quân càng thêm xanh mét: “Hắn là hậu duệ của thượng cổ chiến
quỷ! Ngươi nói nghe dễ thế, sao ngươi không đi mà đánh nhau với hắn?!”
“Cô gái ta yêu lại không tên là Tân Mi.” Hắn hời hợt nhả một câu, lại làm cho
sắc mặt Mi Sơn Quân xanh như quả đào xanh, bỗng nhiên phất tay áo, giậm mạnh
chân: “Ngươi nói đúng! Ta, ta đi đánh nhau với hắn!”
Dứt lời quay đầu chạy vội ra ngoài, gọi tiên hạc, trường y tung bay tiên
phong đạo cốt đi tìm tình địch đánh nhau.
Đàm Xuyên thông cảm nhìn theo bóng lưng gầy yếu của y, lại nhìn Phó Cửu Vân
đang cười gian một bên, nói ra, y giao du với bạn bè như Phó Cửu Vân, thật là
tám đời xui xẻo. Người này gặp kẻ nào thì độc địa với kẻ đó, đã đến nông nỗi độc
địa với cả thiên hạ, thật sự khiến nàng không thể không bội phục.
“Mi Sơn thường ngày tỉnh táo kiềm chế, hiểu rõ mọi việc của muôn dân thiên
hạ, vô số người tốn hơn vạn kim cũng chưa chắc đã xin được một tin tức từ hắn.”
Phó Cửu Vân tốt bụng giải thích một chút, “Chỉ là thỉnh thoảng đầu óc hắn bị rút
gân, cứ quen dần là ổn. Chúng ta ở lại, vài ngày sau lên đường cũng được.”
Đàm Xuyên ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Hắn đầy vẻ thông cảm ngắm bầu trời phương xa, bảo: “Chờ hắn bị đập gần chết,
trở về chúng ta có thể chế giễu.”
“…”
***
Nửa tháng sau, Mi Sơn Quân mặt mũi bầm dập quay về, Đàm Xuyên hùa cùng Phó
Cửu Vân khoái chí cười nhạo, bị y thẹn quá hoá giận xua đuổi, dọn dẹp một phen
trở lại rừng trúc nhỏ dưới chân núi Phượng Miên kia.
Lúc đó Cao Đô lại xảy ra một chuyện lớn, Lễ bộ Trương đại nhân cùng với mấy
vị võ tướng trấn thủ kinh thành trong vòng một đêm bị giáng chức, cả nhà già trẻ
đều bị lưu đày. Vị Trương đại nhân này vốn ở ngay phố trên, ngày hạ chỉ, nam nữ
toàn phủ gào khóc rung trời, dân chúng chung quanh cũng vì chuyện đó mà rầu rĩ.
Truy cứu duyên cớ, thì ra là tội khi quân.
Nguyên bản cuối tháng bảy là thời gian Thiên Nguyên bổ sung phi tần hậu cung,
tiến hành tuyển tú hàng loạt. Thiên Nguyên quốc tuyển tú nữ khác với Đại Yến,
những quan viên có phẩm cấp trong nhà có con gái đủ mười sáu tuổi đều phải mời
họa sĩ tới vẽ bức chân dung, trên đó viết đầy đủ họ tên xuất thân, sau đó dán
kín đưa vào trong cung để hoàng thượng và hoàng hậu tự mình chọn lựa dựa vào
diện mạo xinh đẹp, lễ độ đoan chính. Ngày đó Trương đại nhân chi ra ngàn vàng,
xin Phó Cửu Vân vẽ bức chân dung cho con gái ông ta, nào ngờ lại bị từ chối
thẳng thừng, lý do là: Công Tử Tề trước giờ không vẽ tranh cho nữ tử chưa lập
gia đình, trừ phi là xuân cung đồ.
Trương đại nhân rơi vào đường cùng, đành phải tìm trong số đông đảo thê thiếp
nhà mình một người có dung mạo ba phần tương tự con gái mình, sống chết nài nỉ
Phó Cửu Vân vẽ cho nàng bức tranh, dán kín rồi đưa vào trong cung.
Trên đời há có bức tường nào không bị gió lùa, những quan viên khác nghe được
việc này, nhao nhao tới nhờ Phó Cửu Vân vẽ tranh, hắn bị quấy rầy nhức óc, dứt
khoát đưa Đàm Xuyên tới Mi Sơn cư trốn, trốn lần này chính là nửa tháng.
Lại nói đến hoàng đế Thiên Nguyên quốc kia, vì cái chết của thái tử mà thành
ra một thân bệnh hiểm nghèo, vốn chẳng hề quan tâm gì việc tuyển tú. Ai ngờ nhân
duyên thật khéo, nhìn thấy bức chân dung Trương đại nhân đưa lên kia, lại thấy
cực kỳ vừa mắt, ngay cả bệnh tật cũng tốt lên ba phần, lập tức chọn trúng nàng
ta, đêm đó sẽ đưa tới thị tẩm. Lúc thấy Trương tiểu thư lại cảm thấy không giống
lắm với người trong bức vẽ, hoàng đế khó tránh khỏi nổi trận lôi đình, dọa cho
nàng thiên kim tiểu thư chưa từng trải sự đời kia sợ mất mật, lỡ lời nói ra toàn
bộ mọi chuyện, hoàng đế mặt rồng giận dữ, phái người điều tra việc này, xác nhận
không có lầm, lập tức hạ chỉ tống viên quan đưa lên bức tranh giả kia đi lưu
đày.
Trương đại nhân một nhà già trẻ, cùng với vị Trương tiểu thư đáng thương kia
đều bị áp giải tới nơi biên thùy, chỉ riêng tiểu thiếp được