
ộ ngực trần của
hắn, phảng phất như đôi môi đang hấp mút cùng một chỗ.
Đàm Xuyên không hiểu bắt lấy tay hắn, Phó Cửu Vân cất giọng khàn khàn: “A,
hương vị được lắm, bé con hư hỏng này.”
Mở miệng khẽ cắn gáy nàng, môi hôn trằn trọc, kéo dài đến vành tai, cánh tay
dần dần siết chặt, cơ hồ muốn làm nàng ngạt thở trong vòng tay hắn. Nàng chẳng
còn hơi sức để mà giãy dụa, thế là thành ra dáng vẻ đã muốn mà còn cố kháng cự.
Tay hắn tiến vào trong chăn, lướt theo những đường cong lung linh mềm mại dần
xuống dưới thăm dò, lại một lần nữa phủ lên nơi vừa được hắn tỉ mỉ dùng môi hôn
trêu chọc, nàng bật ra một tiếng rên như tiếng mèo kêu, lập tức cuộn mình rụt
người lại.
Dịu dàng trêu chọc nàng, eo nàng vẫn tìm cách né tránh, một chút lại một chút
chạm phải hắn, tựa như con sâu nhỏ không sao thoát khỏi lưới nhện. Một tay Phó
Cửu Vân đè lại ngực nàng, dán lỗ tai thì thào: “Chịu đựng… Ngoan, nhịn một chút,
đừng động…”
Ngón tay hắn tiến vào dò xét, tiến vào dò xét thật sâu.
Đàm Xuyên cứng người, hơi thở dốc nặng nhọc đan xen của hai người đột nhiên
dừng lại, phảng phất trong phút chốc rơi vào một cảnh giới khác nàng không hiểu
nổi. Hắn khẽ cắn vành tai nàng, thanh âm trầm thấp tựa một giấc mộng huyền ảo,
nói rất nhiều lời chỉ có hắn và nàng mới hiểu, như là trấn an, như là dụ dỗ. Dụ
dỗ nàng rơi vào lưới của hắn, cũng không giãy giụa tìm cách thoát ra.
Tay hắn cẩn thận dịu dàng, kiên nhẫn dẫn dắt nàng bước vào một thế giới xa lạ
mà rực rỡ chói lọi. Thân thể đã không còn là của nàng, hoàn toàn không do nàng
điều khiển, đầu óc trở nên trống rỗng, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, bất lực nắm
chặt bàn tay hắn đang đặt trước ngực nàng, tách ra năm ngón, đan xen vào tay
hắn.
Nàng loáng thoáng nhớ rằng chuyện nàng mơ tưởng không phải thế này, nhưng
không có cách nào tỉ mỉ suy nghĩ cho ra. Sự tình đã phát triển theo hướng nàng
chưa từng nghĩ tới, cũng không quá sẵn lòng thả mình theo phương hướng ấy, hắn
không cho nàng quay đầu, cũng chẳng còn cơ hội quay đầu.
Cánh cửa tình dục đã được mở ra, điên cuồng tập kích, không thể khống chế.
Đàm Xuyên không nhớ nổi sau đó nàng có thét gọi tên hắn hay không, thanh âm hắn
từ đầu đến cuối vẫn luẩn quẩn bên tai, từ đầu đến cuối hắn vẫn ôm siết nàng như
thế, không buông ra dù chỉ một khắc. Thủy triều dần dần bốc hơi, khô cạn, biến
thành đại hỏa san bằng hết thảy, ngọn lửa từ trong não càn quét tứ chi bách
hài.
Đàm Xuyên lại một lần nữa co mình lại, bên trong cơ thể cũng đang co quắp,
sau đó lại giãn ra, giống như mạch đập của sự sống khiêu vũ trong ngọn lửa. Có
lẽ một khắc sau nàng sẽ rơi xuống địa ngục, cũng có thể một khắc sau sẽ bay lên
chín tầng mây, chính là ai còn có thể nghĩ nhiều đến thế? Nàng cảm thấy chính
mình đang khóc, khóc đến thương tâm, thậm chí đã không thể nhớ ra vì sao lại
khóc.
Phó Cửu Vân rút bàn tay ướt át về, ôm vai lật nàng lại, tỉ mỉ hôn lên đôi mắt
nhắm chặt vẫn đang rơi lệ của nàng, hôn chóp mũi nóng cháy, và cả làn môi run
rẩy.
“Ta yêu nàng, Xuyên Nhi.” Hắn nói, “Ta yêu nàng, xuỵt, đừng khóc…”
Lau khô bàn tay ẩm ướt, hắn luồn hai tay vào mái tóc dày của nàng, nâng mặt
nàng, hôn vỗ về từng chút từng chút. Đàm Xuyên dần dần tỉnh táo từ giữa làn sóng
quay cuồng, rõ ràng đã thỏa mãn, nhưng thân thể lại kêu gào không yên, kêu gào
vì cảm giác trống rỗng còn mạnh mẽ hơn lúc trước. Nàng run rẩy mở mắt, nước mắt
lăn xuống từ hàng mi dài, nhìn hắn như thể cầu xin van nài.
Phó Cửu Vân lại nhắm mắt, kiên định lắc đầu: “Không được, không được.”
Hai mắt Đàm Xuyên đỏ lên.
Hắn cười cười, gạt những lọn tóc thấm đẫm mồ hôi bên má nàng ra sau tai, thấp
giọng nói: “Ta muốn nàng nhớ kỹ ta, nhưng ta còn muốn một thứ quan trọng hơn của
nàng. “
Không phải nàng yêu hắn thì không được, không phải trong tim nàng có hắn thì
không được. Hắn muốn sự bình đẳng từ nàng, từ trái tim cho đến thân thể, chỉ có
một người là hắn. Phó Cửu Vân chính là kiêu căng ích kỷ như vậy, hắn có thể dung
túng nuông chiều nàng, có thể sống vì nàng chết vì nàng, vì nàng mà làm hết thảy
những chuyện hắn không cam nguyện, nhưng trước đó, nàng nhất định phải yêu
hắn.
Đàm Xuyên lại nhắm mắt, lông mày cau chặt, trong lòng chỉ thấy mỏi mệt trống
rỗng vô cùng. Nàng không nói gì, gắng sức đẩy tay hắn ra, Phó Cửu Vân lại không
nghe theo đổi phương hướng khác tiếp tục ôm lấy nàng. Đẩy vài lần, hắn thủy
chung không buông, động tác ngang ngược mà dịu dàng, nhất định ôm chặt lấy
nàng.
Nàng bắt được tay hắn, cắn mạnh xuống, cắn cho đến khi trong miệng đầy vị máu
tươi.
Phó Cửu Vân im lặng đặt tay bên môi nàng, bàn tay kia ôm trọn đầu nàng, ngón
tay vuốt ve những sợi tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một.
Nàng lại cảm thấy thân thể mình sắp vỡ nát đến nơi, vỡ nát dưới sự vuốt ve ôn
nhu của hắn.
“Không được ép buộc ta nữa.” Nàng rốt cục nhả miệng, trong giọng nói còn có
chút nghẹn ngào.
Hắn siết chặt nàng hai cái, dịu dàng nói: “Được, nàng ngủ đi, ta ở ngay đây,
ta không đi.”
***
Hôm sau gặp Mi Sơn Quân, y rất quân tử cái gì cũng không hỏi, không hỏi bọ