Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325354

Bình chọn: 9.00/10/535 lượt.

ường nghe nói phụ thân bị

giết, trong lòng mơ hồ đoán được là muội làm. Nhưng vẫn ôm một phần vạn hi vọng,

hi vọng không phải là muội. Ta luẩn quẩn tại Thiên Nguyên quốc hai tháng, rốt

cuộc tìm được muội. Chút hi vọng cuối cùng kia của ta cũng…”

“Ta giết Tả tướng, huynh muốn báo thù cho ông ta?”

Nàng cất giọng bình thản hỏi một câu, lại kích động Tả Tử Thần xoay người đột

ngột, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, sau đó ngay lập tức biến thành trắng bệch.

Hắn vươn tay, muốn chạm đến nàng, rồi lại lập tức rụt lại, thanh âm khàn khàn:

“… Ta không biết. Ta chỉ hi vọng muội sẽ không làm những chuyện nguy hiểm như

thế nữa.”

Đàm Xuyên ngồi dậy, cúi người xỏ giầy: “Vậy huynh cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ ra

câu trả lời rồi lại tới tìm ta.”

“Đàm Xuyên!” Cổ tay bị hắn gắt gao nắm chặt, Tả Tử Thần rốt cuộc cũng nổi

giận, “Muội còn muốn đi?! Muội muốn ta nói cái gì? Ta hận muội, ta muốn giết

muội sao? Hay là ta không hận muội, muội giết đúng lắm?!”

Nàng dùng lực hất bỏ tay hắn, mắt đỏ lên run giọng nói: “Những lời này phải

để ta hỏi huynh mới đúng. Rốt cuộc huynh muốn ta làm thế nào? Ta không nên giết

Tả tướng, ta phải vỗ tay khen ông ta làm đúng lắm! Hay là nói, ta phải lập tức

quên đi hết thảy, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh huynh giống như trước đây, tiếp

nhận những đau khổ và ân tình sáng nắng chiều mưa từ huynh?”

Hắn trầm mặc, đôi mắt linh hồn kia khép chặt, nàng sẽ chẳng bao giờ còn được

thấy sóng mắt say mê hay nỗi thống khổ trong đôi mắt ấy.

Đàm Xuyên bỗng nhiên cảm thấy như trong lòng có một lỗ thủng, vừa mất mát lại

vừa tủi thân. Lúc nàng cần hắn nhất, hắn lại quên hết thảy. Giờ đây nàng có thể

quên đi đoạn hồi ức thống khổ, hắn lại nhớ ra tất cả. Vận mệnh đang đùa bỡn hắn

hay là nàng?

Tay Tả Tử Thần chậm rãi nới lỏng, lông mi thật dài kịch liệt run rẩy, hắn

bỗng nhiên xoay người, thấp giọng nói: “Có những lúc ta lại nghĩ, nếu như vẫn

không nhớ ra điều gì, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Đàm Xuyên ngơ ngẩn ngồi trên giường, không thể chịu đựng thêm nữa òa khóc nức

nở thành tiếng, nàng chôn mặt vào đầu gối, thanh âm run rẩy: “Huynh đừng quan

tâm đến ta nữa… Ta không muốn gặp lại huynh.”

Tả Tử Thần chậm chạp mà đờ đẫn gật đầu: “… Được, ta sẽ không xuất hiện trước

mặt muội nữa.”

Nàng hít thật sâu mấy hơi, mới áp chế được đau đớn trong cổ họng. Ngẩng đầu,

trên mặt đã không còn nước mắt, nàng nói: “Tử Thần, ta trước kia thực sự đã từng

thích huynh, cũng đã từng nghĩ muốn gả cho huynh. Đây là thật lòng thật dạ,

không có nửa điểm giả dối.”

Trong cổ họng Tả Tử Thần có chút chua xót khổ sở, khẽ gật đầu: “… Ta biết, ta

cũng thật lòng thật dạ, không hề giả dối.”

Nàng lại nói: “Chỉ là hiện tại tất cả đã thay đổi, Yến Yến huynh yêu mến đã

chết rồi. Tả Tử Thần ta đã từng thích ở trong lòng ta cũng chẳng khác nào đã

chết. Chúng ta không nên tranh cãi nữa, cứ như vậy mà tách ra thôi. Chừa lại cho

nhau một con đường, chí ít để ta có thể mỉm cười mà cất bước.”

Tả Tử Thần siết chặt tay thành nắm đấm, thật lâu sau mới thấp giọng nói:

“Muội vẫn muốn báo thù?”

Nàng không trả lời, đứng dậy rót hai chén trà, đưa cho hắn một chén, một chén

khác được nàng nâng lên trước ngực, trầm giọng nói: “Lấy trà thay rượu, uống một

chén này, từ nay không còn liên quan.”

Hắn chậm rãi nhận chén trà, cứng ngắc chờ nàng chạm chén, một tiếng thanh

thúy vang lên, thật giống với thanh âm của vật gì vỡ vụn trong đáy lòng hắn.

Đàm Xuyên một hơi uống cạn chén trà, ném cái chén lên trên giường, đoạn tuyệt

mở cửa phòng xuống lầu.

***

Nơi này là một khách sạn, bước ra cửa là đường phố sầm uất nhất chốn Cao Đô.

Đàm Xuyên chẳng có mục đích, nhưng vẫn kiên quyết giữ nhịp bước đi thật lâu,

chợt cảm thấy có người theo sau, nàng lẳng lặng quay đầu, liền đối diện gương

mặt tiều tụy mệt mỏi phong trần của Huyền Châu.

Đàm Xuyên nhìn hồi lâu, lộ ra một nét cười thoáng hiện: “Ta vẫn luôn khó

hiểu, Tả Tử Thần ở đây, sao ngươi lại không có mặt. Thì ra vẫn núp trong chỗ

tối. Trông ngươi chẳng khỏe chút nào nhỉ.”

Huyền Châu lạnh lùng quan sát thân hình không còn nhỏ nhắn mảnh khảnh của

nàng, đột nhiên mở miệng: “Bộ dạng ngươi bây giờ xấu điên rồi, béo chẳng khác gì

heo! Sao lại không biết xấu hổ còn ra đường gặp người?!”

Đàm Xuyên cười cười, không hề để ý: “Ta thay đổi không phải hợp ý ngươi

sao?”

Huyền Châu điềm nhiên nói: “Ngươi đúng là đồ nữ nhân máu lạnh!”

Đàm Xuyên vẫn không hề để ý: “Ta máu lạnh chẳng phải đúng mong đợi của ngươi

sao?”

Huyền Châu căm hận nói: “Không sai! Nhưng ta còn mong đợi ngươi lập tức chết

ngay đi nữa kìa! Ngươi không nên cứ mãi đày đoạ chàng như vậy!”

Đàm Xuyên mệt mỏi sụp vai, lẳng lặng đánh giá nàng ta, thấp giọng nói: “Huyền

Châu, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, đừng ấu trĩ thế nữa, cũng đừng sống mãi

trong quá khứ. Bằng không sẽ chỉ khiến ta càng thêm khinh thường ngươi mà thôi,

tuy rằng ta đã khinh thường ngươi lắm rồi.”

Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi, nhưng Đàm Xuyên cũng không chờ nàng ta nói

thêm điều gì, thân ảnh nhoáng lên một cái trong đám người, rốt cuộc không thấy

đâu nữa.

***

Lừ


Polaroid