
ới tình huống như vậy, còn
được hắn cứu. Nàng và hắn có thể xem là xa cách lâu ngày gặp lại, một lần từ
biệt chính là bốn năm năm, năm năm trước thâm tình nồng nàn nói lời từ biệt, năm
năm sau gặp lại đối mặt nhau mà chẳng còn lời nào để nói. Đoạn thời gian trên
núi Hương Thủ kia, chỉ đành xem như một màn hài kịch, không ai muốn nhắc
tới.
Tả Tử Thần không nói gì, Đàm Xuyên đương nhiên càng không nói, trong phòng
trầm mặc khó tránh khỏi sinh ra ngại ngùng lúng túng. Cuối cùng vẫn là hắn phá
vỡ bầu không khí căng thẳng: “… Cởi y phục ra đi, để ta xem qua thương thế.”
Đàm Xuyên theo bản năng nắm chặt vạt áo: “Không cần, không đau nữa rồi.” Nàng
quay đầu đi, không muốn nhìn mặt hắn.
Thanh âm của hắn lại thêm một phần bất đắc dĩ bi thương: “Yến Yến…”
“Đừng gọi bậy!” Nàng phủ nhận cực nhanh, “… Yến Yến đã chết từ lâu.”
Tả Tử Thần nhìn sườn mặt bướng bỉnh hơi cúi xuống của nàng, thật giống với cô
bé ngây thơ nhu mì trong trí nhớ, nhưng lại có chút gì đó hoàn toàn khác biệt.
Cuộc đời hắn có một khoảng gián đoạn lớn, trong khoảng gián đoạn ấy, hắn thản
nhiên nhàn nhã, trải qua những ngày tháng thần tiên trên núi Hương Thủ; bên
ngoài kia, nàng sớm đã hoàn toàn thay đổi, trở nên xa lạ vô cùng.
Tư vị trong ngực hắn quá đỗi phức tạp, có rất nhiều lời muốn nói, gặp được
nàng lại chẳng thể nói ra miệng. Những lời giải thích ấy, giờ này nói ra giống
như chính là vũ nhục nàng, nàng quả thật chẳng cần bất kỳ lời giải thích nào,
nàng từ lâu đã không còn là cô bé con chỉ có mỗi Tả Tử Thần trong mắt.
“Trên lưng còn đau không?” Thái tử Thiên Nguyên trời sinh có sức mạnh kinh
người, bị gã ném một cách tàn nhẫn như vậy, xương cốt không gãy đúng là kỳ tích,
cho dù là thế, nàng chắc chắn cũng bị nội thương nghiêm trọng.
Đàm Xuyên cực lực nuốt nước trà, thuận tiện cũng nuốt xuống vị máu tươi đang
không ngừng trào lên trong họng. Buông chén trà, nàng cắn răng đứng dậy, nói với
hắn: “Ta không sao, đa tạ huynh ra tay cứu giúp. Chúng ta đã thanh toán xong
xuôi cả rồi, cáo từ.”
Cổ tay bỗng nhiên bị người nắm lấy, Tả Tử Thần thần sắc phức tạp, giống như
là không xác định, còn sợ hãi điều gì, thậm chí còn mang vẻ đoạn tuyệt, khàn
khàn cất tiếng hỏi: “… Thế nào gọi là thanh toán xong xuôi? Ý của muội là…”
“Tả tướng là do ta giết.” Nàng đáp cực nhanh, rốt cuộc quay đầu lại dũng cảm
nhìn thẳng hắn, cặp mắt sáng như ánh mặt trời.
Nét mặt Tả Tử Thần có vẻ thống khổ không thể đè nén: “… Vì sao?”
Nàng không thể tưởng tượng bật cười: “Huynh lại còn hỏi ta vì sao, sao huynh
không thử đi hỏi phụ thân huynh vì sao phải phản quốc thông đồng với địch?”
Ngón tay hắn bỗng nhiên siết chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong da thịt nàng,
sắc mặt trở nên trắng bệch: “Hay lắm, ông ta phản bội hoàng tộc Đại Yến, muội
giết ông ta báo thù! Nhân quả báo ứng, ta không còn lời nào để nói! Chỉ là muội
có quốc thù, ta có gia hận, ta cũng không bao giờ có thể… Không nên…”
Lời nói tới đây, rốt cuộc không thể nói tiếp. Hắn giống như bị bỏng vội vàng
buông tay, đột nhiên nắm tay đấm mạnh lên tường, trên tường nhất thời bị lõm vào
thành một lỗ lớn. Đàm Xuyên lạnh lùng nói: “Huynh không nên cứu ta, ta biết.
Trải qua chuyện này, ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ. Huynh không còn nợ ta
điều gì, ta cũng không cần trả lại huynh cái gì. Thế là được rồi.”
Nàng trực tiếp bước tới ngưỡng cửa, không chút lưu luyến mở cửa.
Phía sau bỗng nhiên bị người gắt gao ôm lấy, đôi tay kia dùng lực đến thế, cơ
hồ muốn làm nàng ngạt thở. Đàm Xuyên chỉ thấy cổ họng bị thứ gì lấp kín, đau đớn
vô cùng kịch liệt, kiên cường chống đỡ cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Buông
tay.”
Hắn lại không buông tay, khuôn mặt chôn sâu trong mái tóc nàng, nước mắt nóng
rực thuận theo mái tóc chảy vào cổ áo, thấm ướt cần cổ.
Thì ra nước mắt nam nhân cũng nóng đến dường ấy, vô cùng vô tận, mỗi một giọt
đều là đày đoạ.
Đàm Xuyên nghĩ, nàng phải tỏ ra đoạn tuyệt một chút, ra sức giãy dụa, sau đó
cất bước rời xa hắn không quay đầu lại nhìn một cái. Trên đời này có rất nhiều
tình cảm đau dài không bằng đau ngắn, cho dù là lấy lý do gì chấm dứt, dây dưa
kéo dài đều sẽ làm cho người ta khốn khổ tiều tụy.
Quyết tâm của tráng sĩ chặt tay, từ bốn năm trước nàng đã sớm có.
[Tráng sĩ chặt tay (壮士断腕): Chỉ việc dũng sĩ bị rắn hổ mang cắn vào cổ tay,
liền lập tức cắt bỏ, tránh cho độc tính lan ra toàn thân. Thể hiện làm việc cần
phải quyết định nhanh chóng, không thể chần chừ, nhân nhượng.'>
Thế nhưng nàng lại mệt mỏi tới nỗi chẳng thể động đậy, trái tim cũng đã mỏi
mệt tới nỗi không chống đỡ nổi thêm bất kỳ gánh nặng nào. Nếu như hết thảy đều
có thể trở về, nàng cũng hi vọng có thể làm cô gái nhỏ cuộn tròn trong ngực hắn,
mưa gió đều do hắn cản, thanh thản làm viên minh châu trong lòng bàn tay hắn cả
đời.
Chỉ là thời gian vĩnh viễn không thể chảy ngược, lúc còn yêu nhau, dù cho xa
cách nhau nghìn vạn dặm, trái tim hai người cũng gần như gang tấc. Chuyện cho
tới bây giờ, ngay cả khi vòng ôm của hắn có siết chặt thêm nữa, khảm vào xương
cốt máu thịt, trái tim cũng chẳng c