XtGem Forum catalog
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325343

Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.

òn thấy kề nhau.

Hắn không phải Tả Tử Thần đã từng ngây ngô trên đài Triêu Dương, nàng cũng

không còn là Đế Cơ ngang ngược gào lên huynh mà không thích ta liền tru di cửu

tộc.

Có những lúc, biết rõ là vuột mất, cũng chỉ đành bình thản mà chấp nhận kết

quả.

Hắn dường như không còn rơi lệ, chỉ ôm nàng như vậy, vừa trầm mặc lại vừa cố

chấp, không nói nổi một lời êm tai, cũng không tìm ra lý do dễ nghe nào, chỉ cứ

ôm như vậy.

Đàm Xuyên hơi hơi giãy dụa, thanh âm khàn khàn: “… Đừng có như vậy.”

Lông mi của hắn quét qua cổ nàng, mềm ướt ngứa ngáy, hắn nói: “Ta chính là

một nam nhân ngu xuẩn thế đấy, ta không buông tay nổi.”

Nàng hít một hơi thật sâu, nước mắt đã sắp rơi, há miệng muốn nói gì đó, lại

chẳng thể thốt ra một chữ. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ, bóng tối từng

chút từng chút bao phủ tầm nhìn của nàng. Thương tích thái tử gây ra cho nàng

vẫn là quá nặng, không thể gắng gượng chịu đựng thêm nữa.

Hai đầu gối nàng mềm nhũn, té xỉu trong lòng hắn.

Trong giấc ngủ mê, Đàm Xuyên nhớ tới rất nhiều chuyện nàng tưởng rằng đã trôi

vào quên lãng. Không biết có phải nữ nhân nào cũng đều như vậy hay không, khi cô

ta từ yêu chuyển thành hận một nam nhân, sẽ không bao giờ muốn nhớ lại hắn đã

từng tốt như thế nào, ngay cả khi ngẫu nhiên nhớ tới những kỷ niệm này đó, cũng

cảm thấy chẳng tươi đẹp gì cho lắm, hận không thể quên đi mọi chuyện, coi như

chưa từng xảy ra.

Thế nhưng lúc này nàng im lặng nhớ lại bóng lưng hắn đứng đợi nàng trên đài

Triêu Dương, lại cảm thấy có thể buông bỏ được rồi. Hắn nói một chút cũng không

sai, Tả Tử Thần chính là một nam nhân ngu xuẩn, không bao giờ mở miệng, không

dám liều lĩnh, chỉ có thể cố chấp đứng một chỗ mà đợi chờ như vậy, cố chấp một

cách xuẩn ngốc.

Nàng đã cách xa hắn nghìn vạn dặm, vì trò đời biến ảo mà trở nên thay đổi

hoàn toàn, hắn lại vẫn cố chấp đứng chờ nơi ấy, chờ đợi một nàng Đế Cơ đã từng

tồn tại, cho dù biết rõ sẽ chẳng bao giờ đợi được.

Nàng muốn bật cười vì cái loại cố chấp vô nghĩa này, thế nhưng trong ngực lại

vô cùng khó chịu, ngay cả một câu “Huynh đừng đợi nữa” cũng không nói ra nổi,

bởi vì nói gì cũng đều là thương tổn.

***

Chỗ đau trên lưng được một đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn, sức nóng từ lòng bàn

tay phun ra nuốt vào, dần dần xoa dịu cơn đau phía sau lưng. Đàm Xuyên bất tri

bất giác tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Tả Tử Thần cúi người ngồi ở đầu giường,

tay áo rộng phủ trên gò má nàng.

Nàng thử trốn tránh, lại nghe hắn thấp giọng nói: “Đừng cử động, nội thương

rất nghiêm trọng.”

Đàm Xuyên nằm úp sấp trên giường, rất là xấu hổ, do dự một chút mới nói:

“Việc gì phải cứu ta?”

Tả Tử Thần không trả lời, chỉ khe khẽ xoa đi xoa lại vết thương ở sau lưng

nàng.

Rất lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “… Năm đó Thiên Nguyên quốc sắc phong

thái tử, phát thiệp mời rộng rãi, phụ thân tận mắt gặp qua thái tử và quốc sư,

có lẽ do thấy được điều gì đó người bình thường không thể nào lý giải, đã bị

chấn động rất mạnh. Ta chẳng bao giờ muốn quan tâm chuyện của ông, cũng không

biết ông có tính toán gì. Cho đến khi hồi kinh năm đó, nghe ông nói muốn từ

quan, mới lờ mờ đoán được chuyện ông muốn làm.”

“Phụ thân vẫn nói đây là chuyện tốt, cũng sẽ không có quá nhiều chiến loạn

làm dân chúng chịu khổ, ta và mấy huynh trưởng đều không tán thành việc này,

nhưng phụ thân khư khư cố chấp, bọn ta cũng không thể để lộ chuyện ra ngoài, dù

sao cũng là phụ thân của bọn ta. Sau đó… Ta gặp muội. Biết muội là Đế Cơ, ta rất

mâu thuẫn. Kỳ thật ta không nên tiếp xúc với muội quá nhiều, mỗi thời mỗi khắc

ta đều sợ chính mình sẽ nói cho muội biết toàn bộ sự thật. Ta không muốn muội

đau khổ, cũng không thể đẩy phụ thân vào hố lửa. Thế nhưng ta không khống chế

nổi…”

[chiến loạn: chiến tranh loạn lạc'>

“Lúc phải rời đi, ta quyết định tới cầu xin phụ thân từ bỏ kế hoạch, có điều

nói được mấy câu liền thành ra tranh cãi ầm ĩ, ta giận dữ trở lại núi Hương Thủ,

định thỉnh cầu sơn chủ đồng ý hôn sự của chúng ta, đón nhận muội tới núi Hương

Thủ. Phụ thân sợ ta tiết lộ chuyện cơ mật, phái người trộm hai bức tiên họa của

Công Tử Tề từ trong hoàng cung đưa tặng sơn chủ, để ông ta xóa bỏ đoạn ký ức tại

Đại Yến của ta… Sau đó Đại Yến diệt vong, muội tới núi Hương Thủ tìm ta, ta đã

chẳng thể nhớ điều gì…”

Hắn khẽ cười một tiếng, giống như thở dài: “Tạo hóa trêu người… Đây là báo

ứng.”

Đôi tay đã rời khỏi lưng nàng, Tả Tử Thần đứng dậy bước tới bên cửa sổ, lẳng

lặng ngắm nhìn cây xanh bên ngoài, qua hồi lâu mới nói: “Muội… đã giết phụ thân

ta, quốc thù báo xong rồi, từ giờ hãy sống trong an bình, đừng làm loại chuyện

nguy hiểm này nữa.”

Đàm Xuyên chậm rãi buông bàn tay đang xiết chặt góc chăn, trong lòng bàn tay

đã ướt sũng một mảnh, bởi vì dùng sức quá mức, khớp xương cũng đau âm ỉ. Nàng

nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Huynh không cần phải quan tâm đến ta, ta không

muốn nhận tình của huynh nữa, ta nhận không nổi.”

Tả Tử Thần cười khổ một tiếng: “Sau khi muội rời khỏi núi Hương Thủ, ta đã

nhớ ra tất cả, thế là tìm kiếm muội khắp nơi. Trên đ