
ừ trên trời hạ xuống, phủ phục bên ngoài tẩm cung
hoàng tử, không làm hại người, không kêu la ầm ĩ, thật là hiện tượng lạ trăm năm
khó gặp. Hoàng đế thuận theo thỉnh cầu của bách quan, khi đầy tháng sắc phong
làm thái tử, đại xá thiên hạ.
Năm đó hoàng thành Đại Yến bị phá, chính là do vị thái tử gia này dẫn binh,
kẻ này thực sự là yêu ma cuồng bạo giết người không ghê tay, chỉ riêng đối với
thủ hạ của gã là dịu ngoan như cừu. Nhị ca đóng giữ hoàng thành tới phút cuối
cùng, vì bảo vệ cửa thành, đấu với gã nửa ngày, cuối cùng do kiệt sức, chết dưới
trường đao của gã.
Thái tử giết người như ngóe, bất luận già trẻ, tuyên bố chỉ không giết hai
loại người, một là con gái trẻ trung xinh đẹp, một là thái giám bất nam bất nữ.
Loại trước không nỡ giết, loại sau khinh không thèm giết, thế nên phóng hỏa đốt
hoàng cung Đại Yến, làm cho Tả tướng đang mơ tưởng lấy đầu hoàng tộc Đại Yến đi
tranh công tức gần chết.
Vài năm gần đây Thiên Nguyên quốc thảo phạt khắp nơi, quốc khố khó tránh khỏi
trống rỗng, cần một thời gian để khôi phục. Thái tử quanh năm chinh chiến, không
chịu được cuộc sống buồn tẻ nhàm chán trong kinh thành, đông đảo kiều thê mỹ
thiếp trong phủ thái tử lại ngày đêm vội vàng tranh đoạt tình nhân, khiến cho gã
ngột ngạt bí bách, dứt khoát xây dựng một biệt viện bí mật ở vùng ngoại ô, cả
ngày lưu luyến thanh lâu quán rượu, đến khi buồn ngủ lại quay về biệt viện nghỉ
ngơi.
Gã đã lập được không biết bao nhiêu kỳ công, phía sau lại có quốc sư toàn tâm
toàn ý nói đỡ, hoàng đế cũng chỉ biết mở một mắt nhắm một mắt, tuy rằng kiêng
kỵ, nhưng cũng chẳng có cách nào.
Lúc Đàm Xuyên gặp được thái tử, gã đang ở trên lầu hai quán rượu nuốt rượu
từng ngụm lớn bên cửa sổ, bên cạnh có chừng ba bốn cô gái xinh đẹp cười dài hầu
hạ, trong vòng ba trượng không ai dám tới gần. Cứ cho là người trong quán rượu
không biết thân phận thật sự của gã, nhưng kẻ này trời sinh cao to vạm vỡ, đầy
mặt hung thần u ám, trường đao bên hông còn dài hơn bắp đùi người bình thường,
dám tới gần mới là lạ.
Đàm Xuyên chọn một vị trí không xa không gần, gọi hai vò rượu, một là Bách
Hoa Hương, một là Thần Tiên Túy. Hai loại rượu này đều rất thông thường, nhưng
ít người biết rằng, trộn một phần rượu này vào ba phần rượu kia, lại tạo nên
hương thơm cực kỳ nồng hậu. Nàng đổi lấy một hũ, mở nắp đậy, chỉ một thoáng toàn
bộ lầu hai ngập tràn hương rượu say lòng người, thỉnh thoảng có người dáo dác
nhìn quanh, mắng nhiếc tiểu nhị có rượu ngon mà không chịu đưa lên.
Thái tử đã có chút say, đột nhiên ngửi được hương vị lạ, không khỏi nổi hứng
thèm thuồng, ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi không xa, một thân
áo dài trắng thuần, tóc đen như mây, dưới tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn
đẫy đà, so với váy áo còn trắng hơn gấp bội. Gã quay đầu nhìn lại mỹ nữ bên
cạnh, mỗi người đều trở nên son phấn dung tục, lúc này liền một phen đẩy ra.
“Cô nương có rượu ngon, sao không mời ta uống một chén?” Tiếng giày vang lên
lộp cộp, ngay sau đó gã đã ngồi đối diện Đàm Xuyên, trong ánh mắt tùy tiện mang
theo hàm súc, đánh giá gương mặt xinh đẹp như sắc hoa xuân của nàng.
Đàm Xuyên đè lại hũ rượu, khe khẽ mỉm cười: “Công tử, ta đang đợi người.”
Thái tử đoạt lấy hũ rượu trong tay nàng, ngửi một chút, sau đó ngửa đầu một
hơi uống cạn, tán thưởng: “Rượu ngon! Được lắm!” Dứt lời lấy ra một viên minh
châu từ trong lồng ngực, nói: “Cô nương, viên minh châu này đổi lấy hai vò rượu
của cô, có được hay không?”
Nàng có chút giận, nói nhạt: “Chẳng qua chỉ là Bách Hoa Hương và Thần Tiên
Túy tầm thường mà thôi, không đáng để công tử vung tiền như rác. Công tử nếu
thích, hai vò rượu cứ cầm cả đi. Huống chi, là phụ nhân đã có chồng, hai chữ cô
nương còn xin công tử chớ nhắc lại.”
Nàng lại lấy một phần rượu này ba phần rượu kia đổ thành một hũ rượu mới, đẩy
tới trước mặt gã. Thái tử nhìn không chớp mắt động tác khéo léo tinh tế của
nàng, tuổi nàng không lớn, lại trang điểm kiểu phụ nữ đã có chồng, mái tóc dài
đen như tơ đều được vấn lên, để lộ ra cái gáy nhẵn mịn, còn có vài sợi lông tơ
mềm mại của thiếu nữ ánh lên màu vàng dưới ánh mặt trời, mê người gấp ngàn vạn
lần rượu ngon trước mặt.
Gã đột nhiên nói: “Ta thấy phu nhân có phần quen mắt, trước kia từng gặp rồi
phải không?”
Lại nữa rồi, nam nhân thiên hạ đều thích viện cái cớ sứt sẹo này để bắt
chuyện hay sao? Đàm Xuyên thật không ngờ đường đường thái tử Thiên Nguyên cũng
chẳng có dạng gì mới mẻ, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta từ khi cực
nhỏ đã ra khỏi nhà, nhân vật anh hùng như công tử là lần đầu tiên được gặp.”
Nàng ba lần bảy lượt nói bóng gió với gã là mình đang đợi người, thái tử lại
kiên quyết giả mạo mắt mù, sống chết không đi. Mắt thấy hoàng hôn buông xuống,
Đàm Xuyên bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ cặp mắt đỏ lên,
thấp giọng nói: “Trễ như vậy, chỉ e là chàng sẽ không tới…”
Thái tử biết rõ còn cố hỏi: “Phu nhân đang chờ người ư?”
Đàm Xuyên lắc đầu không đáp, không dấu vết lau nước mắt, đứng lên nói: “Ta
phải về rồi,