
biết là tủi thân cho chính mình hay
ủy khuất cho hắn, chậm rãi bước tới, hắn dường như đã sớm nghe tiếng bước chân,
mỉm cười xoay người, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ dịu dàng, phảng phất mang theo
ý cười ấm áp.
“Trời mưa, Đế Cơ vẫn muốn ra ngoài chơi sao?” Có lẽ là bởi trên đài Triêu
Dương chỉ có hai người bọn họ, khó có dịp Huyền Châu không tới quấy rầy, thanh
âm hắn có vẻ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Đế Cơ cắn cắn môi, hận hắn trì độn không có mắt, có thế mà cũng không thấy
hôm nay nàng đổi quần áo mới, nửa điểm phản ứng cũng không có, đúng là đồ
ngốc!
Nàng níu lấy vạt áo, cố ý lạnh giọng nói: “Ta thích ra ngoài chơi đấy, huynh
quản được ta sao! Chẳng phải chính huynh cũng tới đài Triêu Dương đứng ngây ngốc
đấy thôi?”
Quả nhiên làm cho hắn hồi lâu không nói được lời nào, một lát sau, hắn mở cây
dù màu tím trong tay, che trên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: “Cẩn thận ướt y
phục sẽ cảm lạnh.”
Đế Cơ bỗng nhiên cảm thấy một loại uất ức không nói nên lời, hắn cái gì cũng
không chịu nói, cứ như vậy vô duyên vô cớ đối tốt với nàng, chờ đến khi nàng say
lòng, thích hắn, hắn lại giở giọng vi thần gì gì đó, trốn tránh nàng thật xa.
Trên đời sao có thể có kẻ đáng ghét đến vậy?
Nàng hất bàn tay đang nắm dù của hắn ra, hét lên: “Tả Tử Thần! Huynh tới cùng
có thích ta hay không?!”
Hắn sửng sốt, nửa ngày không nói ra lời.
Đế Cơ lại giận dữ: “Hay là nói huynh thích Huyền Châu?”
Hắn rốt cục phản ứng kịp, mặt lập tức đỏ bừng, giải thích: “Sao có thể… Ta
đối với nàng ta trước giờ không có…”
“Vậy tới cùng huynh thích ai?!” Nàng quả thực dùng toàn bộ khí thế rời núi
ngang ngược mà rống lên, “Ta chịu đủ rồi! Tả Tử Thần, ta… Dù thế nào ta cũng
thích huynh! Huynh muốn khó xử đó là chuyện của huynh! Huynh nếu dám nói không,
ta liền… liền tru di cửu tộc huynh!”
Dưới tình thế cấp bách, nàng nghĩ không ra cách gì uy hiếp, đành phải đem
loại hình phạt tàn nhẫn nhất ra doạ nạt hắn.
Tán dù tím rơi nhẹ rồi lăn trên mặt đất, mưa bụi tinh tế đầy trời đáp xuống
đầu hai người. Trước mắt Đế Cơ như có từng đợt sao vàng bay lượn, cúi gằm mặt
không chịu nhìn hắn, hai chân cũng như nhũn ra, nếu không gồng mình chống đỡ,
đoán chừng đã sớm mềm nhũn mà ngã xuống như mì sợi. Qua thật lâu thật lâu, hắn
vẫn không nói chuyện, không lên tiếng, Đế Cơ lại càng thêm hoảng loạn, đầu óc
trống rỗng, lờ mờ cảm thấy chính mình vừa rồi hơn thái quá, run giọng nói: “Tru
di cửu tộc gì chứ… Ta, ta chỉ là nói đùa thôi…”
Hắn vẫn không lên tiếng, quả thực chẳng khác nào một pho tượng lặng im đặt ở
đối diện. Trái tim Đế Cơ dần trùng xuống, lúng túng vặn vặn vạt áo, miễn cưỡng
gật gật đầu: “Được rồi… Ta đã biết…”
Nàng xoay người rời đi, thình lình trên vai đột nhiên căng thẳng, bị nắm chặt
trong một đôi tay ấm áp, ngay sau đó, cả người nàng liền lọt vào trong bộ ngực
ướt át của hắn, cơ hồ bị siết tới tắt thở. Nàng phát ra một tiếng rên rỉ đau
đớn, cả người ẩm ướt, cơ thể còn chưa trưởng thành, liều lĩnh kề sát hắn, vòng
lên cánh tay, không chút tỏ ra yếu thế gắt gao ôm chặt cần cổ hắn.
Tả Tử Thần đè lại đầu nàng, không cho nàng ngẩng đầu, giọng nói mang theo
chút run rẩy: “… Muội không đùa chứ? Là nói thực?”
Đế Cơ vô cùng kích động, khóc òa lên, cố sức gật đầu, cái gì cũng nói không
nên lời.
Ngày hôm đó nàng khóc sưng đỏ cả mắt, mất hết hình tượng, hiển nhiên đó là
lần đầu tiên nàng biết, thì ra khi người ta quá vui mừng, cũng sẽ khóc tới mức
nghẹn ngào khôn kể.
Sau hôm đó, hai người đương nhiên lúc nào cũng cùng một chỗ. Cô gái nhỏ lần
đầu nói chuyện tình cảm, khó tránh khỏi xem những việc buồn nôn là thú vị, tiếc
là Tả Tử Thần là một kẻ ngốc, hoàn toàn không hiểu tình thú, muốn hắn đi hắn
liền đi, muốn hắn ngừng hắn liền ngừng, bình thường đến chạm tay hắn cũng chẳng
dám, tuy rằng đêm nào cũng lén gặp nhau, lại luôn quy quy củ củ ngồi trên ghế,
nàng khẽ dựa qua hắn liền đỏ mặt, khiến Đế Cơ sâu sắc cảm nhận chính mình thật
như lang sói mà cực kỳ xấu hổ.
Đế Cơ còn nhớ nhị ca từng thích một tiểu cung nữ hầu hạ bên hoàng hậu, bộ
dạng nàng ta môi hồng răng trắng, nhị ca không biết kiếm được từ đâu mấy áng thơ
ca triền miên, còn cố tình viết lên một mảnh giấy màu hồng, hái một bông hoa mai
nhờ Đế Cơ mang tới cho cung nữ kia.
Nàng từng lén lút mở ra xem, trên đó chỉ là cái gì mà “Yểu điệu thục nữ, quân
tử hảo cầu”, “Tương tư tự hải thâm, đoạn tràng tại thiên nhai” mấy câu linh tinh
thê lương tiêu điều. Chỉ tiếc cung nữ kia không biết chữ, bức thư xinh đẹp vậy
mà bị nàng ta đem đi nhóm chậu than.
Lúc ấy nàng cảm thấy buồn nôn, bây giờ lại thầm hận Tả Tử Thần không đủ buồn
nôn, thế là thường xuyên không nhịn nổi muốn nói bóng nói gió một chút.
“Đọc qua Kinh Thi chưa? Có thuộc Quan Thư không?” Buổi tối khi hắn lén tới
gặp, Đế Cơ ra vẻ chững chạc đàng hoàng hỏi hắn.
Tả Tử Thần nhất thời không hiểu, rất thành thật gật đầu: “Đọc rồi. Sao lại
muốn ta đọc thuộc lòng cái này?”
Đế Cơ tức giận cắn răng, quay ngoắt sang một bên: “Hỏi làm gì? Huynh đọc đi
xem nào!”
Hắn cảm thấy cô công chúa nhỏ này ngày càn