
á trình quả thực khổ không thể tả.
Huyền Châu thấy nàng nhàm chán xé giấy trắng luyện tập thông linh thuật, ra mặt
khinh thường: “Ta còn tưởng rằng tiên thuật của hoàng tộc Đại Yến lợi hại thế
nào chứ, té ra chẳng qua chỉ là trò đùa trẻ con.”
Đế Cơ không muốn trở mặt, bằng không buổi tối hoàng hậu nhất định sẽ tế cho
một bài, nàng chỉ đành cười gượng: “Quả thật chẳng có gì lợi hại, Huyền Châu tỷ
tỷ có cái gì lợi hại hơn cho ta xem sao?”
Huyền Châu lập tức phẩy tay áo bỏ đi, đến trước mặt hoàng hậu khóc lóc tùm
lum, nói nàng sỉ nhục nàng ta, bắt nạt nàng ta chỉ là một công chúa chư hầu. Thu
Hoa phu nhân không những không an ủi, ngược lại còn ra sức mắng nhiếc nàng ta
một chầu, làm cho Huyền Châu tức giận đóng cửa ở trong phòng hai ngày không ra,
khiến hoàng hậu ưu sầu lo lắng, tối đó quả nhiên vẫn trách cứ Đế Cơ một
trận.
Hai mẹ con này mỗi lần tới, đều là một trận không khí ngột ngạt, Đế Cơ tức
giận cũng không có chỗ bộc phát, dứt khoát đi nhờ nhị ca, thay y phục mang nàng
lén lút chuồn ra cung giải sầu. Lại nghe nói Công Tử Tề thường uống rượu vẽ
tranh bên bờ sông Hoàn Đái, Đế Cơ có tâm muốn gặp vị khác người này, tới bờ Hoàn
Đái đợi chờ từ sớm tinh mơ.
Ai biết người này ngày nào cũng tới, hôm nay lại không tới, Đế Cơ chờ đến đói
meo cả bụng, nhị ca thấy nàng xụ mặt, liền cười an ủi: “Chuyện của đám con gái
các muội ta không hiểu được, có điều Huyền Châu đã không đạo lý, sao muội cũng
hồ đồ theo rồi? Nếu để phụ hoàng biết ta đưa muội ra ngoài, ngay cả ta cũng còn
ăn mắng, huống chi còn là đi vụng trộm gặp gỡ một nam tử thường dân. Hôm nay cứ
về trước là được, mọi chuyện sau này, để nhị ca truyền lời với hắn giúp muội.
Muội chỉ đang hờn mát trẻ con, để người khác biết được thì biết nói gì cho dễ
nghe?”
Đế Cơ đành phải ngoan ngoãn hồi cung, đêm đó ngủ thẳng đến canh ba, bỗng
nhiên khát tỉnh, vừa mở mắt, liền phát hiện một người đứng trước thư án bên cửa
sổ phòng mình, thân ảnh màu đen, giống như một nam nhân.
Nàng bị dọa sợ điếng người, cả người nhũn ra, kêu một tiếng cũng không kêu
nổi, người kia dường như phát hiện nàng tỉnh, nhoáng cái liền hóa thành khói nhẹ
tiêu tan, chỉ để lại một mảnh thư nhỏ màu hoa tử đinh hương, ở giữa không trung
bay qua bay lại, rơi xuống giường nàng. Trên thư là một hàng chữ rồng bay phượng
múa: “Khanh bản giai nhân, khước phẫn nam trang, nan khán nan khán! Ca vũ chi
ước, vật vong vật vong. Công Tử Tề.”
[Vốn là người đẹp, lại giả nam tử, khó nhìn khó nhìn! Ước hẹn ca múa, chớ
quên chớ quên.'>
Đế Cơ nhất thời dở khóc dở cười, thì ra người này ban ngày vẫn trốn tránh từ
một nơi bí mật gần đó nhìn nàng, biết nàng giả trang nam nhân. Nhất thời vì hắn
dám can đảm đêm hôm khuya khoắt một mình lén vào hoàng cung mà cảm thấy kinh sợ,
nhất thời lại đối với thái độ ngạo mạn bất kính hoàng tộc này của hắn mà cảm
thấy tức giận, nhất thời còn cảm thấy có thể đánh cược với một người như vậy,
quả thật là một việc thú vị mà hả hê.
Nàng xưa nay to gan lớn mật, lúc này đã chẳng còn sợ hãi, đặt mảnh thư kia
lên án trước đầu giường, lớn tiếng nói: “Công Tử Tề! Ta thắng chắc! Ngươi cứ chờ
xem!”
Không ai đáp lời nàng, nhưng lại làm A Mãn bừng tỉnh, khoác áo tới hầu
hạ.
Qua hai ngày, tới sinh nhật lần thứ bốn mươi của hoàng hậu, trên đài Triêu
Dương mở tiệc chiêu đãi quần thần, Tả tướng vẫn như cũ cáo bệnh co đầu rút cổ ở
nhà, chỉ phái con trai tới tặng quà mừng.
Khi Tả Tử Thần bước lên đài Triêu Dương, những tiếng nói cười ồn áo huyên náo
trên đài bỗng chốc ngừng cả. Hắn mặc trường y màu tím, thân hình thon dài cao
ngất, dung mạo tuấn tú như chi lan lại khiến người ta có chút không dám nhìn
nhiều, luôn cảm thấy hắn dường như bị bao phủ trong làn sương mù ban mai.
Đế Cơ vốn đang ở phía sau thay một bộ y phục khiêu vũ, chợt thấy trên đài
tĩnh lặng không tiếng động, không khỏi ló đầu nhìn ra, vừa vặn đối mặt với hắn.
Tả Tử Thần hơi sững sờ, gật đầu coi như ra hiệu, lịch thiệp mà lạnh nhạt đi vòng
qua, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh quỳ trước ghế vua.
Do bộ dạng hắn cực kỳ phi phàm, mang một hương vị hoàn toàn khác biệt với đám
nam tử quý tộc trong hoàng thành, Đế Cơ không khỏi nhìn không rời mắt, hỏi A
Mãn: “Hắn là ai thế?”
Tin tức linh tinh về đám con cháu quý tộc thì A Mãn luôn là người rành nhất,
lập tức cười nói: “Là con trai của Tả tướng, bình thường đều không ở trong hoàng
thành, nghe nói trước kia gặp được vị tiên nhân, nói hắn có tiên duyên, nên sớm
tu tiên đi, một năm nhiều lắm cũng chỉ trở về một hai lần. Công chúa là lần đầu
tiên gặp đi?”
Thì ra là kẻ tu tiên, hèn chi tiên phong đạo cốt như vậy, nhìn thế nào cũng
không thấy giống con cháu quý tộc.
Tả Tử Thần đưa xong quà mừng, liền lấy cớ lo lắng bệnh tình Tả tướng mà cáo
lui. Đế Cơ thấy hắn đi tới phía này, hai mắt trông thấy nàng, dường như là có
chút ngượng ngùng, cụp mắt không dám nhìn nữa. Nàng vốn không định nhiều chuyện,
nhưng lại thấy Huyền Châu đang ngồi dùng tiệc trên kia trừng mắt nhìn mình, nàng
ta vừa thấy Tả Tử Thần liền đỏ mặt, lúc này thấy Đế Cơ cứ l