
ó đầu nhìn khắp nơi,
không khỏi lại tức giận đến xanh mặt.
Tính trêu tức của Đế Cơ lại nổi lên, vẫy vẫy tay với Tả Tử Thần, hắn quả
nhiên lấy làm kinh hãi, dùng ánh mắt hỏi nàng chuyện gì. Nàng cười hì hì, thuận
miệng hỏi: “Huynh tên gì vậy?”
Trên mặt Tả Tử Thần lờ mờ lộ ra một tầng ửng đỏ khả nghi, nhìn vào dáng vẻ
thanh quý kiêu ngạo của hắn, chắc hẳn bình thường chỉ có bị đám con gái ngưỡng
mộ mà sợ hãi, không dám tới gần. Trước mắt đột nhiên có cô gái nhỏ không chút để
ý hỏi hắn tên gì, lại sinh ra chút thẹn thùng.
“Tại hạ… Tả Tử Thần. Cô nương là?” Hắn do dự một chút, nhưng vẫn thấp giọng
nói ra tên của mình, thanh âm trầm thấp ôn nhã, vô cùng dễ nghe.
Đế Cơ gật gật đầu: “Tả Tử Thần, huynh đừng đi vội, ta múa cho huynh xem
nha?”
Hắn lại đỏ mặt lên, nhìn qua rất có khí thế, sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy?
Đế Cơ khẽ mỉm cười với hắn, xoay người rời đi.
Một việc lông gà vỏ tỏi như vậy, nàng vốn căn bản không để trong lòng, thậm
chí thay y phục xong xuôi liền quên sạch sành sanh. Do nàng là con vua, lại chưa
đến tuổi cập kê, không tiện xuất đầu lộ diện trên đài Triêu Dương, khiến dân
chúng trăm họ ngoài cung thấy được dung mạo nàng. Dứt khoát dùng một tấm lụa
mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Nhóm đào kép thống nhất mặc váy lụa dài mỏng màu trắng, chỉ riêng mình nàng
một thân váy đỏ, tóc đen eo nhỏ, ống tay áo uốn lượn, thần thái phấn chấn, vừa
bước lên đài Triêu Dương, liền chói mắt hơn cả vạn trượng dương quang, ngay lập
tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
[dương quang: ánh nắng'>
Khi ấy Đế Cơ múa một khúc Đông Phong Đào Hoa trên đài Triêu Dương, làm kinh
động bốn phương, nói đến duyên cớ, thứ nhất là vì muốn cha mẹ vui vẻ, thứ hai,
chẳng qua là vì đánh cuộc với Công Tử Tề ngạo mạn kia mà thôi. Ai ngờ sau đó lại
kéo tới biết bao nhiêu chuyện, quả thật không kịp trở tay.
Sắc mặt Huyền Châu từ sau khi nàng lên đài đã trở nên không tốt, chờ nàng múa
xong, khuôn mặt nàng ta có thể so với cây cải xanh được rồi. Thu Hoa phu nhân
mặt không biểu tình, quay sang không biết nói với nàng ta cái gì, nàng ta cắn
chặt môi, trong mắt nhất thời tràn đầy nước mắt, hổ thẹn cúi gằm mặt.
Tâm tình vui vẻ của Đế Cơ lập tức bị phá hỏng, nhanh chóng rót hai chén rượu
kính dâng phụ hoàng mẫu hậu rồi nhẹ nhàng lùi ra. Trở lại chỗ cũ, lại thấy Tả Tử
Thần quả nhiên vẫn ở lại đó, lẳng lặng nhìn nàng. Nàng lại mỉm cười, hỏi một
câu: “Thích không?” Không chờ hắn trả lời, nàng đã bị một đám đào kép vây quanh
kéo xuống bậc thang.
Tối đó vua Bảo An khen ngợi khúc Đông Phong Đào Hoa không dứt miệng, thậm chí
còn gặng hỏi ai soạn ra khúc này, nhị hoàng tử cười dài nhắc tới Công Tử Tề,
nhưng để tránh bị nghi ngờ, không nói ra chuyện đánh đố xằng bậy giữa Đế Cơ và
Công Tử Tề. Vua Bảo An vô cùng ao ước cầu tài, từ đó về sau nhiều lần phái người
đi khắp nơi tìm hiểu tin tức về Công Tử Tề, lại thủy chung không thu hoạch được
gì. Sau một khúc Đông Phong Đào Hoa của Đế Cơ, hắn ta dường như đã rời khỏi Đại
Yến, cho đến khi nước bị diệt, cũng không xuất hiện lại.
Vua Bảo An lâm vào cảm khái không thôi, ngự bút viết mấy chữ “Đại Yến nhạc sư
Công Tử Tề”, vô căn cứ mà ban cho hắn ta một danh hiệu, cho phép các nhạc phường
dân gian được chép lại khúc Đông Phong Đào Hoa, tự tập luyện. Tên tuổi Công Tử
Tề từ đó lưu hành khắp dân gian Đại Yến, trở thành cách gọi khác của các cao
nhân thần bí.
Ngày hôm sau Đế Cơ tỉnh lại, phát hiện trên thư án có thêm hai cuộn tranh,
trên đó lại là một mảnh thư nhỏ màu hoa tử đinh hương, viết rằng: Nguyện chịu
thua cược. Công Tử Tề. Xem ra hắn đêm qua lại lén lút chuồn vào hoàng cung,
không đánh thức nàng, nhất định là do thua cuộc mà xấu hổ không dám gặp
nàng.
Lòng hiếu kỳ của nàng đối với Công Tử Tề bành trướng tới nỗi không thể nhẫn
nại thêm nữa, lại cải trang nam tử xuất cung, muốn tới bờ sông Hoàn Đái gặp hắn
xem sao. Ai biết lần trước là nhị ca dẫn đi, hắn thông thuộc đường, Đế Cơ rất ít
khi xuất cung, vừa ra liền lập tức lạc đường, uổng phí cả một ngày thơ thẩn trên
đường, chật vật tìm về hoàng cung, trời đã tối rồi.
Vốn định lên đài Triêu Dương tìm đường tắt về tẩm cung cho kịp bữa tối, chợt
thấy Tả Tử Thần một mình lẻ loi đứng ở trên đài, chắp tay sau lưng, hình như lại
đang ngẩn người. Đế Cơ nổi lòng hiếu kỳ, gọi hắn một tiếng: “Này, cửa cung sắp
đóng rồi! Huynh còn không đi ra sao?”
Hắn chấn động cả người, lập tức quay lại, vẻ mặt đầu tiên là ngạc nhiên mừng
rỡ, sau khi thấy nàng cải trang nam nhân lại trở nên sửng sốt.
Đế Cơ bước tới, nơi này địa thế cao, phóng mắt nhìn xuống, cả hoàng thành đều
ở dưới chân. Nắng chiều trải khắp bầu trời, nhuộm đỏ tường thành, cũng nhuốm đỏ
gò má như ngọc của thiếu niên trước mắt. Hắn không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng
nhìn nàng, tim Đế Cơ không khỏi đập loạn, sờ sờ mũ trên đầu, giải thích: “Ta, ta
chỉ là ngẫu nhiên cải trang một chút… Ra ngoài, ra ngoài thể nghiệm và quan sát
dân tình.”
Nàng mượn ngay cái cớ nhị ca thường dùng.
Tả Tử Thần khẽ mỉm cười, thấy trong tay nàng còn nắm một nh