
Phong Đào Hoa còn thiếu một nửa kia. Thế này thật đúng là ngạo mạn quá rồi.”
Đế Cơ mê mẩn ngắm tranh, thuận miệng tiếp chuyện: “Nhạc luật thứ nhất, vẽ
tranh thứ ba, thế việc đắc ý thứ hai là gì?”
Nhị hoàng tử lại có chút khó xử, úp úp mở mở nói: “Cũng chẳng có gì đáng nói…
Chỉ là một kẻ ngạo mạn ngang tàng mà thôi.”
Vốn dĩ lời nói của Công Tử Tề là, chuyện đắc ý trong đời có bốn. Thứ nhất là
sáng tác nhạc luật, có thể khiến phượng hoàng cùng ca, bạch hạc cùng múa; thứ ba
là vẽ tranh, có thể lấy giả làm thật. Thứ tư là tiên thuật, chẳng qua chỉ để tự
bảo vệ mình mà thôi. Chuyện thứ hai kia lại chính là phong lưu đa tình, nữ tử
vừa lạnh lùng vừa cố chấp trong thiên hạ, hắn cũng có thể khiến các nàng mặt
hồng tim đập mà tủm tỉm mỉm cười, chính là một nhân vật ở trong đám nữ nhân mà
như cá gặp nước.
Lời nói này đương nhiên không thể để tiểu Đế Cơ nghe được, hắn chỉ có thể tùy
tiện ứng phó qua loa.
Đế Cơ cũng không để ý, chỉ chờ mấy vũ cơ kia múa trọn một khúc, mới chậm rãi
cuộn tranh lên, trầm ngâm một lát, bỗng ngẩng đầu cười nói: “Hắn thực sự nói
trên đời không ai có thể múa trọn một khúc Đông Phong Đào Hoa?”
Nhị hoàng tử đùa nàng: “Sao nào? Chẳng lẽ tiểu muội muội của ta định khiêu
chiến một phen?”
Đế Cơ giương cằm lên, ngạo nghễ nói: “Nhị ca huynh xuất cung nói cho hắn, bảo
hắn nhanh làm cho xong khúc Đông Phong Đào Hoa, lập tức sẽ có người múa
được!”
Nhị hoàng tử cười nói: “Không phải muội thực muốn múa đấy chứ? Vạn nhất bị
bêu xấu, nhị ca cũng chẳng giúp muội đâu, cho dân tình bên ngoài cười nhạo muội
cả đời.”
“Ta đã dám nói, liền khẳng định dám múa trọn.” Đế Cơ cười nhạt, lộ ra hai lúm
đồng tiền bên má.
Bên kia nhị hoàng tử lần nữa xuất cung tìm Công Tử Tề, bên này trên triều
đình lại phát sinh một chuyện lớn, Tả tướng làm thừa tướng của Đại Yến hơn hai
mươi năm, mấy ngày trước đây đột nhiên dâng tấu, nói chính mình tuổi già sức yếu
bệnh cũ triền miên, không thể tiếp tục báo ân quân vương, cho nên thỉnh cầu từ
quan. Tấu vừa dâng, cả triều đều náo động. Tả tướng làm quan nhiều năm, phe cánh
quan trường rắc rối khó gỡ, phức tạp tới mức có nói cũng không hết nổi, hắn
không báo trước cũng không có lí do đột nhiên từ quan, kéo theo bao nhiêu
chuyện, quả thực khó mà tưởng tượng.
Vua Bảo An khuyên giải an ủi mấy lần không có kết quả, cũng chỉ biết ưu sầu
lo lắng. Gần đây xung quanh Đại Yến chẳng hề an bình, Thiên Nguyên quốc to lớn
tại Tây Bắc vẫn luôn rục rịch, năm năm trước đã thôn tính mấy nước nhỏ quanh Tây
Bắc, hai năm trước lại phát binh hàng loạt với bốn nước được cho là hùng mạnh
phương Tây, cũng không biết dùng kỵ binh diệu kế gì, ngắn ngủn hai năm liền tiêu
diệt bốn nước, sáp nhập làm bờ cõi của mình.
Thiên Nguyên quốc gần đây lại liên tiếp gây rối biên cảnh Đại Yến, tuy rằng
vẫn chỉ là mấy trận đánh nhỏ, nhưng nếu một ngày kia kéo quân đánh tới, khó
tránh cả nước loạn lạc, đúng thời điểm này, Tả tướng lại muốn từ quan, chẳng
khác nào chém đứt một cánh tay của vua Bảo An, ông làm sao có thể không phiền
não.
Sự tình trên triều đình, Đế Cơ còn chưa hiểu, thời điểm ấy nàng vẫn là một
tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, chỉ là thấy phụ hoàng gần đây mặt ủ mày chau,
liền nghĩ biện pháp muốn làm ông cười một cái. Vừa khéo nửa tháng sau, nhị hoàng
tử lại trở về, lần này mang theo cả khúc nhạc Đông Phong Đào Hoa hoàn chỉnh.
“Nói trước cho rõ, muội mà không múa nổi, nhị ca cũng thật không có cách giúp
muội đâu.” Nhị hoàng tử cười khổ, “Công Tử Tề kia đáp ứng rất sảng khoái, có
điều hắn nói khúc nhạc giao cho muội rồi, muội có thể múa được, hắn liền nguyện
ý dồn hết công lực cả đời, đem hai bức tranh đẹp nhất tặng cho muội. Nếu muội
múa không xong, thì đừng trách hắn ở bên ngoài giúp muội đi rêu rao tiếng xấu
không biết trời cao đất dày.”
Đế Cơ cúi đầu tỉ mỉ nghiên cứu khúc nhạc, không chút để ý cười: “Vậy cứ chờ
hắn tặng muội hai bức tranh kia đi!”
Trước ngày sinh của hoàng hậu ba ngày, Huyền Châu và dì Thu Hoa phu nhân đặt
chân tới hoàng cung Đại Yến. Vị Thu Hoa phu nhân này nghe nói trước khi xuất giá
vẫn một nữ tử dịu dàng, thân là trưởng nữ vọng tộc Đại Yến, chan chứa hy vọng
phụ mẫu sẽ an bài bà gả vào hậu cung, làm mẫu nghi của một nước. Ai ngờ vua Bảo
An một lòng yêu mến muội muội bà, trực tiếp cầu hôn tới nơi tới chốn. Thế là
muội muội xuất giá trước làm hoàng hậu, vị tỷ tỷ này chỉ còn biết ôm bi thương
chán nản gả cho một nước chư hầu, trở thành một vị phu nhân.
Từ đó về sau tính cách thay đổi hẳn, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, nghe
nói Đế Cơ muốn vào ngày sinh nhật của hoàng hậu hiến múa trên đài Triêu Dương,
bà ta mập mập mờ mờ nói một câu: “Không hổ là dòng chính nữ của hoàng tộc, đúng
là khác hẳn với mấy gia đình bình thường luôn giữ ý, lại còn muốn hiến múa trước
quần chúng, dân chúng trăm họ nhìn vào không biết sẽ nói gì.”
Đế Cơ chán ghét Huyền Châu thế nào thì chán ghét bà dì này thế ấy, dứt khoát
tùy tiện viện cớ tránh đi. Hoàng hậu xuất phát từ lễ nghi hoàng gia, nhất định
muốn nàng dắt theo Huyền Châu nói chuyện, qu