Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325602

Bình chọn: 9.5.00/10/560 lượt.

tay áo nàng, thì thào: “Đế Cơ…”

Một câu chưa dứt, người đã ngã xuống đất ngất đi.

Đàm Xuyên thu hồi châm bạc trong tay, mặt không biểu tình xoay người, không

động lòng mảy may. Không biết vì sao, đột nhiên nghĩ tới một lần rất lâu trước

đây Huyền Châu khóc tới mức sắp ngất đến nơi, lần đó ước chừng là lần thất thố

nhất của nàng ta từ khi lọt lòng tới nay, hoảng loạn liều mạng níu chặt vạt áo

của nàng, bản thân nàng cũng thiếu chút nữa bị nàng ta vần vò thành mì sợi.

Khi đó Huyền Châu lớn tiếng mắng nàng: Ngươi cái đồ nữ nhân máu lạnh tàn nhẫn

vô tình! Ngươi sao có thể dám?! Ngươi sao có thể xuống tay cho được?!

Đàm Xuyên ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn khuôn mặt mê man của Tả Tử Thần, tay

hắn còn đang nắm chặt tay áo nàng, gỡ thế nào cũng không ra. Nàng nhìn rất lâu,

đột nhiên nâng tay đem tay áo xé xuống một mảnh, làn môi hơi hơi mấp máy, làm

như muốn nói điều gì, cuối cùng cũng chỉ lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.

Nàng nhấc chân đá vào một bụi cỏ trông có vẻ lộn xộn trên mặt đất ba cái, cửa

đá Dạ Mị các ầm ầm mở ra, ánh sáng chói lọi ngút trời cùng trận gió mạnh mẽ phả

thẳng vào mặt. Huyền Châu không lừa nàng, nơi này mới đích thực là chỗ sơn chủ

cất giấu đống bảo bối quý báu của lão. Vạn Bảo các và bảo khố ngầm dưới lòng

đất, chẳng qua chỉ là một trò đánh lạc hướng mà thôi. Nếu như không phải Long

Vương lần này đột nhiên làm loạn, nàng còn không biết phải đợi đến bao giờ mới

có cơ hội vượt qua giám thị nghiêm mật, đến được trước Dạ Mị các.

Đàm Xuyên tháo xuống túi nhỏ bằng da trâu đeo ngang hông, để trên tay ước

lượng, không chút do dự tiến vào trong cửa đá.

***

Một tháng mùa đông lạnh lẽo rét mướt kia, Bạch Hà Long Vương làm loạn trên

núi Hương Thủ không có kết quả, bị sơn chủ nuốt vào bụng trở thành bữa ăn ngon.

Mấy trăm đệ tử và tạp dịch núi Hương Thủ sơn bị thương quá nửa, các phòng ốc bị

trận lửa thiêu hủy cũng có đến quá nửa. Cùng tháng, cũng không ai phát hiện, bảo

vật mấy trăm năm được phong ấn trên tầng cao nhất của Dạ Mị các, cùng một tiểu

tạp dịch từ nơi đó đã rời khỏi núi Hương Thủ, rốt cuộc không trở lại.

Tên của Đàm Xuyên bị liệt vào danh sách tạp dịch tử vong, Triệu quản sự dẫn

đám tạp dịch còn may mắn sống sót đốt chút tiền giấy quần áo cho người chết, chỉ

có Thúy Nha khóc hết mức thương tâm, cô nhóc sẽ chẳng bao giờ được gặp lại Xuyên

tỷ chu đáo ân cần nữa rồi.

Năm Đàm Xuyên mười ba tuổi, còn chưa có tên gọi Đàm Xuyên. Theo phong tục của

Đại Yến, con gái nhà quý tộc sau mười lăm tuổi mới được cha mẹ đẻ ban tự, tự này

cũng chính là danh tự. Cho nên thời điểm ấy nàng vẫn được mọi người gọi là Đế

Cơ, quá lắm là gọi một tiếng “Yến Cơ”. Phụ hoàng mẫu hậu, từ đại ca cho tới ngũ

ca, đều lén gọi nàng là Yến Yến.

[Danh tự: Tên gọi'>

Khi đó, không ai ngờ vua Bảo An sẽ là hoàng đế cuối cùng của Đại Yến, Đại Yến

nhiều tinh anh tài giỏi, quốc lực hùng mạnh, chư hầu xung quanh đều thần phục,

tuy nói đến thời vua Bảo An đã có dấu hiệu suy thoái, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn

hơn ngựa, chưa đủ vài chục một trăm năm, quốc gia này khó mà bị lật đổ dễ dàng

như vậy.

Vua Bảo An thành hôn cùng hoàng hậu đã được hơn hai mươi năm, vua và hậu phu

thê tình thâm, sinh được ba trai một gái, trong hậu cung tuy có phi tần đông

đảo, về mặt con nối dòng lại duyên phận đơn bạc, chỉ có thêm hai hoàng tử thứ

xuất. Tiểu Đế Cơ là trưởng nữ duy nhất, dáng vẻ xinh đẹp, tính tình vui vẻ,

chẳng trách được người người trong cung nuông chiều.

[thứ xuất: con của thiếp, không phải con của vợ cả'>

Lúc đó nước Đại Yến bắt đầu cởi mở, con gái cũng được nuôi dạy như con trai,

tập võ tập văn, còn lấy nhã thiện ca múa làm vinh. Nếu trong nhà có con gái ca

múa xuất chúng, là chuyện người người ước ao đỏ mắt, khác hẳn với tập quán bảo

thủ, nữ tử không được xuất đầu lộ diện ở chư quốc phương Tây.

Đế Cơ từ nhỏ đã đi theo các huynh trưởng đọc sách học võ, lại bởi vì huyết

thống hoàng tộc Đại Yến khác với người thường, đến năm mười ba tuổi liền có tiên

sinh riêng tới truyền thụ tiên pháp hiếm có. Nghe nói vốn hoàng tộc Đại Yến rất

giỏi về tiên thuật, có điều đã truyền qua biết bao nhiêu đời như vậy, cũng phải

đến hơn một nghìn năm, khó tránh khỏi có rơi rớt, đến đời vua Bảo An, chỉ còn

bạch chỉ thông linh thuật là có thể học.

[bạch chỉ là giấy trắng'>

Lúc ấy Đế Cơ vừa tròn mười ba tuổi, cũng mới cùng tiên sinh học tập loại tiên

pháp đáng ghét này, muốn dùng giấy trắng để triệu linh thú tới, mỗi ngày đều

phải chích đầu ngón tay đến mấy chục lần, chỉ qua mấy ngày, da ngón tay liền

hỏng cả, đụng một chút đã đau.

Vừa lúc mấy ngày trước nghe hoàng hậu nói, tháng sau dì sẽ dẫn biểu tỷ Huyền

Châu vào cung ở một thời gian, bụng dạ Đế Cơ liền khó chịu như nuốt phải ruồi.

Huyền Châu lớn hơn nàng hai tuổi, tháng trước vừa tròn mười lăm, dượng ban cho

tên gọi Huyền Châu, trước đó nàng ta và Đế Cơ đều chưa có tên như nhau, đương

nhiên, Đế Cơ cũng chưa từng muốn biết tên của nàng ta.

[biểu tỷ: chị họ con cậu, dì'>

Nàng tự thấy chưa từng làm gì mếch lòng Huyền Châu, nhưng nàng ta cứ như trời


Duck hunt