Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325590

Bình chọn: 10.00/10/559 lượt.

luôn luôn cẩn thận đặt chiếc túi trong ngực, bên trong không nhiều không

ít, vĩnh viễn là hai tiễn bạc, cùng một cây lược gỗ đã gãy một đoạn.

Hắn thấy trong đầu ong lên, lần thứ hai trong đời, triệt để cảm thấy mù mịt

ngỡ ngàng, còn có sợ hãi vô biên vô hạn.

***

Tả Tử Thần từng có rất nhiều giấc mộng mơ hồ, vào cái năm đôi mắt hắn mất đi

ánh sáng. Nội dung giấc mộng thế nào cũng không nhớ nổi, thế nhưng hình ảnh

trong mộng lại rõ ràng trước mắt.

Đó là ngọn lửa bừng bừng đỏ tươi như máu, dường như muốn thiêu hủy cắn nuốt

hết thảy trên đời. Trong rừng lửa có một tòa cung điện Lưu Ly vừa quen thuộc lại

vừa xa lạ, ngọn lửa như có vũ điệu của ma quỷ, cứ một ngụm một ngụm ăn tươi nuốt

sống những kẻ từ trong cung điện chạy ra. Hắn luôn luôn cứ vậy mà giật mình tỉnh

giấc, một năm ấy, hắn yếu ớt mà nhạy cảm, chẳng thể nhớ nổi chuyện gì, cũng

chẳng nhìn thấy thứ gì. Chỉ có Huyền Châu dịu dàng săn sóc hắn, ở bên hắn, nói

với hắn đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng, không nên để ý làm gì.

Phải, chẳng qua chỉ là giấc mộng, cũng không cần canh cánh trong lòng. Cho

tới hôm nay, hắn nhìn thấy núi Hương Thủ hơn phân nửa chìm trong biển lửa, lờ mờ

phảng phất, lại từ đáy lòng cảm thấy có một nỗi sợ hãi quen thuộc. Kia cũng

không phải là mộng, hắn đã chứng kiến một biển lửa lớn như vậy, hắn thậm chí còn

nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khôn cùng khi ấy.

Mang theo lòng dạ rối bời, từ khi nãy lòng dạ hắn đã bắt đầu rối bời, ngơ

ngẩn đứng bồi hồi trong biển lửa. Hắn vốn đi tìm Đàm Xuyên, kết quả lại không

hiểu tại sao đi lên Dạ Mị các ở đỉnh phía đông ngọn núi, bốn phía an tĩnh vô

cùng, chỉ nghe tiếng lách tách của ngọn lửa hung tợn nuốt chửng cành cây ngọn

cỏ, khói dày đặc che khuất tầm mắt, hắn nghĩ chính mình đi nhầm hướng mất

rồi.

Xoay người đang muốn trở về, giữa không trung bỗng nhiên truyền tới một tiếng

chim kêu sắc bén, ngay sau đó một con chim ưng khổng lồ phẩy cánh, từ trong biển

lửa bay ra, lao vút như một mũi tên, xoay một vòng trên bầu trời, rồi yên ổn đậu

tại một chỗ không xa.

Một thiếu nữ từ trên đó nhảy xuống, mặc bộ y phục đỏ, còn rực rỡ gấp bội ngọn

lửa kia. Rõ ràng tóc đen y phục đỏ vô cùng mỹ lệ, lại không hề thấy lả lơi,

trông nàng mềm mại trong sáng đến vậy, đôi mắt sáng ngời thậm chí còn lộ ra ý

cười thơ ngây mà quyến rũ.

Tả Tử Thần vô cớ cảm thấy cả người phát run, chợt nghe tiếng trái tim mình

ngừng đập, tựa như một khối băng bị nứt toạc, thậm chí còn phát ra tiếng vang

thanh thúy.

Khuôn mặt nàng, nụ cười của nàng, phảng phất như một thanh kiếm sắc nhọn đâm

xuyên qua tim hắn, khối băng che phủ ký ức nháy mắt bị đánh tan, vô số những

hình ảnh đan xen ùa vào trong đầu hắn, hắn thậm chí cho rằng trí óc mình sẽ vỡ

ra mất, vội vàng lùi một bước, đau đớn giơ tay ôm trán.

Nàng tựa hồ có chút bất ngờ khi gặp hắn ở nơi này, cười nhàn nhạt, thấp giọng

nói: “Nơi này là cao nhất, có phải không? Lẽ thường thứ gì tốt cũng đều được đặt

ở nơi cao nhất.”

Tả Tử Thần không biết từ đâu sinh ra một loại xúc động, tiến lên nắm chặt hai

vai nàng, run giọng nói: “Muội… Đế cơ…”

Nàng đối với hai tiếng gọi kia chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, nghiêng đầu ngắm

nhìn bầu trời mù mịt khói phía sau lưng hắn, ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi

đen láy, trong vẻ quyến rũ lại lộ ra phần nào kỳ dị. Thanh âm của nàng rất nhạt

nhẽo, không lạnh lùng đến độ băng giá như của Huyền Châu, mà chỉ như một cơn gió

thoảng: “Ngươi nhận sai người.”

Tả Tử Thần không nghe thấy lời thì thầm của nàng, đầu hắn cơ hồ muốn nổ tung,

đau tới mức phát run cả người.

Vô luận hắn có muốn hay không, cũng chẳng thể nào ngăn lại những hồi ức đã bị

thất lạc bấy lâu ùa về bóp nghẹt hắn, từng hình ảnh rõ ràng tới tấp lướt qua,

trong đó hắn vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô, đôi mắt lạnh lùng, đầy bụng tâm

sự, chưa bao giờ biết tỏ ra thân thiện.

Nhớ tới…

Nhớ tới lần đầu gặp gỡ trên đài Triêu Dương, nàng múa một khúc Đông Phong Đào

Hoa, khi ấy vẫn là một thiếu nữ nhỏ bé mười ba tuổi, nửa gương mặt giấu sau tấm

lụa mỏng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười thơ ngây.

Nhớ tới hắn còn chưa biết thân phận nàng, đợi chờ một ngày một đêm trên đài

Triêu Dương, rốt cục gặp được nàng, lấy hết dũng khí muốn tới bắt chuyện, viện

một cái cớ tồi hết biết: dường như ta đã gặp nàng ở đâu đó, rất quen thuộc.

Nhớ tới nàng chủ động ôm hắn, thân thể còn chưa thuần thục, lại vẫn liều lĩnh

muốn gần sát hắn. Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, ngồi trên bệ cửa sổ ngắm cảnh

bình minh, sau đó thừa dịp trời còn chưa sáng không ai phát hiện, hắn lại lén

lút rời đi, tránh khỏi bị bọn thị vệ phát giác.

Còn nhớ tới… Nhớ tới nàng tức giận khôn cùng xen lẫn tuyệt vọng, lớn tiếng

mắng hắn: Quốc tặc vô sỉ! Sau đó vung kiếm chém lên. Đôi mắt hắn, bởi vậy mà

mù.

[Quốc tặc: giặc nước, kẻ bán nước'>

Nhớ tới nhiều chuyện như vậy, những lời muốn nói với nàng cũng nhiều như vậy,

có điều hắn lại không thốt ra nổi một chữ. Hình bóng người trước mắt bắt đầu trở

nên mơ hồ, khói lửa mịt mù cũng dần trở nên không rõ. Tả Tử Thần lắc lắc đầu,

gắt gao nắm lấy


XtGem Forum catalog