Old school Easter eggs.
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325653

Bình chọn: 8.5.00/10/565 lượt.

n bị. Phía bên này Long Vương cũng phân phó đám đào kép tới rót rượu cho các

đại đệ tử ngồi gần sơn chủ, Phó Cửu Vân hứng thú nâng lên chén đá trắng trước

mặt. Thứ rượu tên Tương Phùng Hận Vãn kia tính chất khá kỳ lạ, rót đầy miệng

chén hơn một tấc, lại không sánh ra chút nào, màu rượu xanh như ngọc bích, để

gần chỉ thấy mùi thơm sâu thẳm; để xa chút, mùi hương kia lại trở nên nồng đậm

say lòng người, quả nhiên là thứ rượu ngon ngàn vàng khó mua.

Hắn đứng dậy hòa nhã nói: “Đệ tử to gan, muốn mời một người cùng uống rượu

này, xin sư phụ thành toàn.”

Sơn chủ hôm nay trong lòng vui vẻ, gật đầu đáp ứng, Phó Cửu Vân liền chậm rì

rì tới trước đài, nhìn xung quanh phía dưới. Đàm Xuyên đang uống trà, tự nhiên

cảm thấy rét run một trận, so vai rụt cổ không dám ngẩng đầu, thình lình Phó Cửu

Vân lớn tiếng gọi nàng: “Tiểu Xuyên Nhi, ngươi lên đây.”

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người trong điện bao gồm cả sơn chủ đều dừng trên

đầu nàng, chén trà trong tay Đàm Xuyên run lên, “ào” một cái đổ xuống, ướt nhẹp

nửa chiếc váy của Thúy Nha. Có điều Thúy Nha hiện tại đã ngây cả người, không có

nửa điểm phản ứng, miệng há hốc, rõ ràng là cằm đang có xu thế muốn trật

khớp.

Trong điện Thông Minh đột nhiên trở nên cực kỳ an tĩnh, mọi người đều đổ mắt

nhìn tiểu tạp dịch diện mạo xấu xí này, nàng mặt mày bình tĩnh đặt chén trà

xuống, mặt mày bình tĩnh đứng dậy phủi phủi váy, rồi mặt mày bình tĩnh đi lên

đài cao, ngồi xuống bên cạnh Phó Cửu Vân. Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát,

không có chút xíu biểu tình ngượng ngùng, bất an, hay sợ hãi, quả nhiên có chút

không đơn giản.

“Ở dưới đó đã ăn cơm xong chưa?” Phó Cửu Vân da mặt dày không thua kém nàng,

chẳng coi ai ra gì giúp nàng vuốt lại đám tóc rối bời bên má, rõ ràng muốn nói

cho người khác biết: Giữa hai bọn ta chính là có gian tình đấy, thì có làm

sao?

Trước mắt bao người, Đàm Xuyên dứt khoát bình nứt không sợ bể, việc nhân đức

không nhường ai nhón một miếng bánh đưa lên miệng ăn, còn to gan lớn mật nhíu

mày đánh giá: “Cũng như nhau cả thôi.”

Mắt thấy bầu không khí dần bế tắc, Thanh Thanh nhanh chóng vỗ vỗ tay, các nữ

đệ tử lập tức hiểu ý, mang theo nhạc cụ ngồi thành một vòng quanh đài. Thanh

Thanh dẫn theo một đám nữ đệ tử nhẹ lướt lên đài, duyên dáng uyển chuyển hành lễ

với sơn chủ và Long Vương. Tiếng nhạc chuẩn bị cất lên, sơn chủ bỗng nhiên nghĩ

tới điều gì, vội vàng phất tay, xoay người hỏi Tả Tử Thần đang ngồi lãnh đạm:

“Huyền Châu ở tại Thái Vi lâu đã được một tháng chưa?”

Tả Tử Thần cúi người đáp: “Hồi bẩm sư phụ: còn khoảng năm sáu ngày nữa.”

Sơn chủ có chút cảm khái: “Hôm nay khó có dịp Long Vương mang tới rượu ngon,

nàng là cành vàng lá ngọc, há có thể bạc đãi nàng? Cho phép nàng đi ra bái kiến

Long Vương đi.”

Tả Tử Thần mặt không biểu tình, đáp vâng, đứng dậy đi ra ngoài, góc áo sượt

qua mu bàn chân Đàm Xuyên, hắn cũng không quay đầu lại. Miếng bánh trong miệng

Đàm Xuyên rốt cuộc nuốt không nổi, nhai đi nhai lại trong miệng, nhạt như nước

ốc.

Không lâu sau, Tả Tử Thần liền dẫn Huyền Châu trở lại. Nàng ta bị nhốt tại

Thái Vi lâu một tháng rõ ràng chẳng sung sướng gì, tiều tụy đến nỗi cả người gầy

xọp đi, có điều những chuyện này đều chẳng là gì nếu so sánh với thần tình u oán

thương tâm trên mặt nàng ta, hai mắt nàng ta chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tả

Tử Thần, dường như sắp bật khóc đến nơi.

Sơn chủ khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng: “Huyền Châu, tới đây ra mắt Bạch Hà

Long Vương.”

Huyền Châu miễn cưỡng ổn định lòng dạ rối bời, vội vàng bước lên đài, chợt

thấy Đàm Xuyên đang lẳng lặng nhìn mình, bước chân nàng ta không khỏi chậm lại,

ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, không ai nhường ai, mãi cho đến

khi nàng ta quỳ trước bàn của sơn chủ, dập đầu sát đất, thấp giọng nói: ” Đệ tử

Huyền Châu bất tài bái kiến sư phụ, bái kiến Long Vương đại nhân.”

Nữ tử xưa nay cao ngạo này, ăn nhờ ở đậu đến hôm nay, cũng không thể không

cúi đầu rồi. Không muốn nhìn dáng điệu khom lưng cúi đầu của nàng ta, Đàm Xuyên

quay mặt đi. Bàn tay bỗng nhiên bị siết chặt trong một lòng bàn tay ấm áp, thì

ra là Phó Cửu Vân. Hắn không nhìn nàng, chỉ nắm chặt tay nàng, cúi đầu uống chén

Tương Phùng Hận kia. Uống một nửa, lại đưa cho nàng, thấp giọng nói: “Muốn uống

không?”

[Không hiểu sao đoạn này tên rượu lại thiếu mất chữ “Vãn”'>

Đàm Xuyên miễn cưỡng cười nhận lấy, nghĩ tới những lời đùa cợt bình thường,

không biết vì sao lại nói không nên lời, đành phải lan man: “Rượu này tên rất

hay, Tương Phùng Hận Vãn, không hổ là rượu của thần tiên, đến cái tên cũng sâu

xa như vậy.”

Phó Cửu Vân ngẩng mặt quay đầu cười với nàng: “Đã tương phùng, thì không có

hận vãn. Chỉ cần ta thích, vô luận thế nào cũng sẽ trở thành của ta.”

[đã ‘gặp nhau’, thì không có lời ‘hận muộn’'>

Nàng vốn đã đưa chén rượu tới bên môi, nghe hắn nói một câu đầy hàm ý như

vậy, rốt cuộc uống không nổi nữa, giống như uống thì chẳng khác nào tán thành

lời nói của hắn. Buông chén rượu xuống, nàng cười gượng hai tiếng: “Cửu Vân đại

nhân quả nhiên là… gọi là gì nhỉ