XtGem Forum catalog
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325632

Bình chọn: 7.5.00/10/563 lượt.

miệng: “Khúc Đông Phong Đào Hoa này quả nhiên mềm mại uyển chuyển, chỉ

là thiếu chút khí thế oai hùng. Hay là để đám đào kép múa kiếm của ta tới góp

vui một phen.”

Nói rồi vỗ vỗ tay, lập tức có mười mấy nam tử tuổi trẻ mặc y phục hai màu đen

trắng cầm theo kiếm lên sân khấu, khiến cho các thiếu nữ đang nhảy múa lộ vẻ

kinh hoảng.

Sơn chủ có phần mất hứng: “Long huynh, ngươi đây là có ý gì?”

Long vương cười nói: “Lão huynh chớ giận, mấy đứa nhỏ này rất thông minh, sẽ

không quấy nhiễu nhã hứng của nhóm đồ đệ yêu quý của ngươi.”

Quả nhiên những nam tử trẻ tuổi kia sau khi lên đài cũng không hề lộn xộn,

trái lại còn thuận theo nhạc luật, kết hợp với động tác uyển chuyển của chư vị

các nữ đệ tử mà vung lên trường kiếm, trong lúc nhất thời kim tỳ bà nhẹ nhàng

chớp động, trường kiếm cũng tựa như rồng bạc mạnh mẽ, dần dần hòa cùng một nhịp,

tuy làm cho vũ đạo bớt đi không ít phần mềm mại uyển chuyển, nhưng quả nhiên

thêm một phần linh hoạt oai hùng.

Thanh Thanh xoay ngược kim tỳ bà, mềm mại không xương, ngàn vạn đóa hoa đào

tựa như mây bay từ tay áo tới tấp tản ra, nhè nhẹ nhảy múa trong không trung,

phảng phất như trời đang đổ một màn mưa hoa. Ca múa đã tới cao trào, tiếng cười

nói hoan hô cơ hồ phá tan điện Thông Minh, trên chín tầng mây mà nghe được tiếng

nhạc, cũng phải nở một nụ cười.

Ý cười trên mặt Long Vương dần dần biến mất, bỗng nhiên ho khan một tiếng,

chén rượu trong tay rơi trên mặt đất, vỡ “choang” một tiếng giòn tan. Mọi người

đều đang sửng sốt, đám đào kép vốn đang múa kiếm theo nhạc luật kia đã lập tức

di chuyển. Trường kiếm lưu loát dứt khoát vung lên, đâm thẳng vào ngực những nữ

đệ tử còn đang phấn khởi nhảy múa trên đài.

Máu cùng bụi phấn hoa đào cùng nhau rơi xuống, có một giọt bắn lên mặt Đàm

Xuyên, lông mi nàng không khỏi nhảy dựng, chậm rãi nâng tay lau đi.

Tất cả mọi người đều bị biến cố bất ngờ này dọa cho sợ ngây người, Phó Cửu

Vân phản ứng nhanh nhất, vừa toan đứng lên, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, che

bụng lộ vẻ đau đớn, một hàng máu tươi tinh tế từ khóe môi hắn chảy xuống. Tương

Phùng Hận Vãn kia, không ngờ là rượu kịch độc! Hắn bất chấp chuyện khác, nhanh

chóng ấn đầu Đàm Xuyên, thật sự đẩy nàng lăn xuống dưới gầm bàn.

“Đừng đi ra.” Hắn thấp giọng dặn dò, một mặt rút ra đoản kiếm trong ngực,

gắng sức ngăn cản công kích của đám đào kép.

Đám đại đệ trong điện đã ngã xuống la liệt, chỉ còn số ít người chống chọi

đấu với đám đào kép kia. Các đệ tử chưa uống rượu còn bị dọa cho choáng váng

nhiều hơn, bọn họ từ khi tiến vào núi Hương Thủ chưa từng gặp qua chuyện lớn gì,

sao có thể ứng phó loại cảnh tượng máu tanh cỡ này, về phần bọn tạp dịch bên

dưới càng không cần phải nói, tám chín phần mười đều tè cả ra quần ngay tại

trận.

Sơn chủ đột nhiên biến sắc, lạnh lùng nói: “Lão tặc! Thật to gan!”

Lão đem bầu rượu ngọc trong tay nhắm hướng đầu Long Vương mà ném tới, Long

Vương giơ một tay cản lại, rượu trong bầu hắt ra ướt nhẹp người lão ta. Long

Vương cũng chẳng thèm để ý, ha ha cười nói: “Càng động ngươi chết càng nhanh!

Ngươi đã uống Tương Phùng Hận Vãn của ta, sắp được “tương phùng hận vãn” với

Diêm vương rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm tên đào kép từ bốn phương tám hướng tuôn ra như

thủy triều khắp điện Thông Minh, cũng không biết đã được Long Vương an bài ẩn

núp ở nơi này từ bao giờ. Bọn chúng nghiễm nhiên đã trải qua trăm ngàn lần huấn

luyện sinh tử, động tác ngắn gọn ngoan độc, vừa xuất hiện liền trực tiếp đánh về

phía đám đại đệ tử đã uống phải rượu độc, năm sáu người đối phó một người, trong

nháy mắt điện Thông Minh máu tươi giàn giụa, tiếng kêu thảm triền miên.

Có mấy chục tên bộ hạ tinh anh bao vây sơn chủ, trong tay mỗi người đều cầm

một thanh đoản đao Đồ Long hình dáng kỳ dị, ánh sáng chói lòa, đúng là do Thái

Ất Kim Tinh chế tạo. Long Vương thân là tiên nhân, đương nhiên biết rõ chỉ có

Thái Ất Kim Tinh mới có khả năng thực sự đả thương tiên nhân đắc đạo, lão phen

này đã tỉ mỉ lên kế hoạch cực kỳ tàn nhẫn, không định để cho kẻ nào sống

sót.

Trong thời khắc đối mặt cái chết, bất kỳ ngôn ngữ gì cũng trở nên dư thừa,

bất kỳ nghi vấn gì cũng trở thành gánh nặng, còn lại chỉ còn có một mất một còn.

Sơn chủ khuôn mặt trầm tĩnh, đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, trong điện

Thông Minh đột ngột gió lốc mây đen kéo tới, bàn ghế bày biện đều bị lật tung,

giá cắm nến bằng thạch anh ở góc điện cũng đã sớm vỡ thành vô số mảnh nhỏ, lộp

bộp rớt xuống, bị rớt trúng là lập tức đầu rơi máu chảy. Trong mây đen đột nhiên

lộ ra một bóng đen khổng lồ, ước chừng mấy chục người mới có thể ôm trọn, khắp

thân đen kịt, vỏ ngoài rậm rạp những hoa văn màu vàng, hai con mắt còn lớn hơn

đèn lồng, lộ ra một màu bạc quỷ dị, chính là một con cự mãng vô cùng to lớn.

[cự mãng: rắn lớn/trăn lớn'>

Nguyên thân của sơn chủ xưa nay không đệ tử nào hay biết, mọi người đều nói

hắn là người tu thành tiên, cho tới bây giờ mới hay, thì ra hắn là xà yêu thành

tiên.

Cự mãng “ầm” một cái chúi mình xuống, lượn một vòng quanh điện tựa như rồng

đang bơi d