
, anh hùng khí khái…”
Hắn không nói chuyện, chỉ càng thêm dùng lực nắm tay nàng, mở ra năm ngón,
vuốt ve da thịt mềm mại trong lòng bàn tay nàng.
Tiếng sáo vang lên, khúc Đông Phong Đào Hoa rốt cục mở màn, ống tay áo như
mây trôi, eo nhỏ tựa tuyết bay, không biết có bao nhiêu phong lưu phồn hoa, ngay
cả sơn chủ xem cũng có chút sững sờ.
Thế nhưng Đàm Xuyên lại không có tâm tình xem múa, nàng đang từng li từng tí
nỗ lực muốn rút tay khỏi tay người nào đó. Rút nè rút nè, một ngón thoát rồi,
hai ngón thoát rồi… Mắt thấy nửa bàn tay sắp thoát khỏi ma chưởng, hắn bỗng
nhiên trở tay túm lại toàn bộ. Trên ngón trỏ và ngón giữa của hắn có vết chai
thật dày, vuốt ve từng vòng từng vòng trong lòng bàn tay nàng, vừa tê vừa
ngứa.
Đàm Xuyên ngứa đến nỗi suýt chút nữa bật cười, nhanh chóng đánh lạc hướng sự
chú ý của hắn: “Đại nhân ơi… Ngài xem Thanh Thanh cô nương múa kìa, múa đẹp quá
đi.”
Phó Cửu Vân cười cười, thấp giọng nói: “Ta đã từng thấy thứ tốt nhất, cho nên
không phải là nhất đẳng, đều không thể lọt vào mắt ta.” Dường như đang nhớ lại
hồi ức đẹp nào đó, hắn cười vô cùng dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên mềm
nhẹ: “Xuyên Nhi, ta là một nam nhân ích kỷ mà còn ngạo mạn, ta chỉ muốn thứ tốt
nhất. Nàng nguyện ý, ta trọn đời này sẽ không rời khỏi nàng; nàng không nguyện
ý… không nguyện ý cũng phải là của ta —— ngươi hiểu hay không?”
Cổ họng nàng bỗng nghẹn lại như có gì tắc ở bên trong, nằm mơ cũng không nghĩ
tới hắn sẽ nói những lời như vậy. Những lời mà ngay cả Tả Tử Thần cũng chưa từng
nói, hắn lại cứ thế nói ra. Đáy lòng như có làn sóng điên cuồng mãnh liệt trào
dâng, hết thảy trước mắt đều trở nên mơ hồ không rõ. Nàng chỉ có thể cắn răng,
bình tĩnh nhìn chằm chằm một điểm trước mắt, để tâm tình suy sụp bên trong không
đến nỗi phá hủy vẻ bình tĩnh mặt ngoài.
Thế gian tình người ấm lạnh, biến ảo khó lường, trọn đời là một thời gian rất
dài, có thể nào nói ra miệng dễ dàng như vậy? Thế nhưng ngữ khí của hắn, biểu
tình của hắn, lòng bàn tay ấm áp của hắn đều cho nàng biết: đây tuyệt đối không
phải lời nói dối. Dường như đã tích tụ dưới đáy lòng biết bao năm, rõ ràng rất
quý giá, cho đến giờ lại vẫn một mực làm ra vẻ bị gạt sang một bên cũng chẳng
sao, bị thương tổn bị cự tuyệt cũng hoàn toàn không e ngại.
Đàm Xuyên hít một hơi thật sâu, thanh âm khàn khàn: “… Ta không hiểu.”
Hắn hơi hơi mỉm cười, chẳng thèm bận tâm: “Rồi sẽ hiểu, bởi vì ta sẽ không
buông tay.”
Nàng đột nhiên chớp chớp mắt, nước mắt sắp chảy ra đến nơi. Thanh Thanh trên
đài đang múa gì, Long Vương đang nói gì, thậm chí Huyền Châu nhìn về hướng nàng
lần thứ bao nhiêu, nàng đều không thể chú ý. Bàn tay Phó Cửu Vân vuốt ve gò má
nàng, giống như muốn che chở một đóa hoa mỏng manh yếu đuối, bờ môi hắn mang
theo hương rượu lẳng lặng kề sát, dịu dàng hôn lên gương mặt lạnh giá của
nàng.
“Đế Cơ Đại Yến, ngươi còn muốn gạt ta bao lâu?”
Hắn bình tĩnh hỏi nàng.
“Đế Cơ Đại Yến, ngươi còn muốn gạt ta bao lâu?”
Hắn bình tĩnh hỏi nàng.
…
…
Ngón tay Đàm Xuyên giật giật, hai cái, ba cái, tiếng ồn ào huyên náo trong
phút chốc đều trở nên tĩnh lặng.
Tuy rằng trong lòng đã loáng thoáng hiểu rằng người này biết không ít, nhưng
thực không ngờ hắn lại chọn đúng hôm nay, thời điểm này, thình lình chỉ ra. Là
phát hiện ra điều gì rồi chăng? Hay chỉ là hoài nghi gì đó? Hoặc giả, là đang
nhắc nhở nàng cái gì? Nỗ lực lục lọi trong ký ức, nàng xác định chính mình chưa
từng gặp qua Phó Cửu Vân người này, hắn lại đối xử với nàng thân mật dị thường,
cứ như thể đã quen biết từ lâu. Những lời cười đùa dịu dàng, rồi đủ loại chọc
ghẹo dò xét trước kia, giờ đây ngẫm lại lại có chút kinh tâm động phách.
Là ai? Người này là ai?
Nàng bình thản quay đầu, lẳng lặng nhìn thẳng hắn. Ánh mắt hai người giao
nhau thật lâu, không ai nhượng bộ, không ai chịu lép vế trước. Cuối cùng, Đàm
Xuyên nở nụ cười, nàng nói: “Ngài đang bắt đầu trò đùa gì vậy?”
Phó Cửu Vân cũng đang cười, dịu dàng nói: “Ta vẫn rất nghiêm túc. Muốn giữ
lại một người bên mình, hi vọng người ấy quên đi hết thảy những sự tình không
nên do người ấy gánh vác kia. Ta muốn người ấy ở bên cạnh ta nở nụ cười, có giả
ngây giả ngốc cũng chẳng sao. Nhưng người ấy lại cho rằng ta đang nói đùa.”
Hô hấp của nàng trở nên rối loạn, vội quay mặt đi: “Ta không hiểu lời
ngài.”
“Là không muốn hiểu?” Hắn trầm ổn vững vàng như núi Thái Sơn, không chút rối
loạn, “Đàm Xuyên, người nàng đã ở trước mặt ta, nàng còn muốn trốn đi đâu? Ta đã
bắt được nàng, từ nay về sau sẽ không buông nàng ra. Nàng có thể làm gì được
ta?”
Nàng quả thật chẳng thể làm gì hắn, chỉ có thể nhụt chí cười cười, có chút
bất đắc dĩ.
Phó Cửu Vân nâng tay nàng đến bên môi, chậm rãi hôn một chút, thanh âm rất
thấp: “Hãy ở lại sống những ngày vô lo mà một cô gái nên có.”
Ánh mắt nàng hơi hơi chớp động, dường như đã bị lay động ít nhiều. Phó Cửu
Vân nhìn thật lâu, rốt cục chậm rãi buông tay, yêu thương sờ sờ đầu nàng.
Trên đài cao, khúc Đông Phong Đào Hoa đang giữa hồi say sưa, Long Vương đột
nhiên mở