
ưới nước, tới chỗ nào chỗ đó liền kêu thảm thiết rung trời, cho tới
khi lão quay đầu lại, trong miệng không ngờ đã ngậm mấy chục tên đào kép, một
ngụm nuốt chửng, tựa hồ còn chê không đủ, ánh mắt sáng quắc nhìn Long Vương.
Bạch Hà Long Vương tái ngoét mặt mày, hừ lạnh một tiếng, lại cũng hiện ra nguyên
thân, là một con bạch xà to không kém, dùng đầu húc vỡ đỉnh điện, bay thẳng lên
trời. Sơn chủ há có thể dễ dàng buông tha, cũng lao qua cái lỗ kia trực tiếp
đuổi theo, hai con rắn quần nhau giữa không trung, đấu tới mức long trời lở đất
một mất một còn.
Đàm Xuyên ngoan ngoãn trốn dưới mặt bàn, giá cắm nến bằng thạch anh kia, rồi
đao kiếm không có mắt, cùng với máu tươi ướt đẫm lách cách lộp bộp nện xuống mặt
bàn, cũng chẳng làm tổn thương nàng mảy may. Đang muốn tìm một khe hở lén lút
chuồn ra ngoài, cánh tay đột nhiên bị một người túm lấy đem nàng kéo ra, thanh
âm trầm thấp của Phó Cửu Vân vang lên bên tai: “Ta che chắn, ngươi chạy trước
đi! Trở lại sân viện khóa chặt cửa phòng, không được đi ra!”
Trái tim nàng tựa như bị ai đó bất ngờ siết chặt, không nhịn nổi ngẩng đầu
nhìn hắn. Giữa lông mày của Phó Cửu Vân tràn đầy hắc khí, vẻ mặt loáng thoáng lộ
vẻ đau đớn, rõ ràng đã bị trúng độc nặng. Thấy nàng đang quan sát chính mình,
hắn không khỏi cười khẽ: “Không sao, không chết được.”
Phía sau có hai tên đào kép vung đao chém tới, Phó Cửu Vân nắm lấy đai lưng
nàng, ôm ngang eo, cũng không muốn đối phó với bọn chúng, lách mình tránh qua,
thoáng chốc hóa thành một tia sáng trắng, đưa Đàm Xuyên đến chỗ cửa điện.
“Đi mau!” Hắn đẩy nàng một cái.
Nàng bước một chân lên bậc cửa, do dự một chút.
Nhanh lên, sẽ sớm đạt được mục đích, sẽ sớm thành công, vì sao tại thời điểm
này lại do dự? Thanh âm thê thảm của cuộc đánh giết phía sau vốn chẳng liên quan
đến nàng; núi Hương Thủ hôm nay có bị phá hủy, cũng chẳng liên quan đến nàng;
tất cả mọi người ở đây đều chết, càng không liên quan gì tới nàng. Cớ gì do
dự?
Chính là dường như phía sau có sức mạnh gì đó đang dịu dàng níu giữ nàng,
không thể không quay đầu nhìn lại, lướt qua từng người từng người: Thúy Nha bị
dọa cho ngất xỉu, Huyền Châu trúng độc ngã dưới đất không động đậy, Tả Tử Thần
đang làm phép bảo vệ bên cạnh Huyền Châu… Đương nhiên, còn có cái người ngày
thường luôn thích cười dài, ưa nói giỡn, phong lưu phóng khoáng kia – Cửu Vân
đại nhân.
Hắn nói trọn đời cũng sẽ không rời, lời thề thốt tốt đẹp đến vậy, nàng từng
cho rằng sẽ chẳng bao giờ được nghe lại nữa. Vẫn cảm thấy hắn là một kẻ khó đối
phó, đáy lòng mơ hồ có chút bài xích, thế nhưng hắn lại luôn đối xử với nàng dịu
dàng ôn nhu. Cứu nàng, giúp nàng rịt thuốc, lúc nào cũng cố ý vô ý làm nàng
khóc, sau đó lại dịu dàng an ủi nàng. Hắn nói: sống những ngày vô lo mà một cô
gái nên có.
Nếu như ở lại, sẽ là một khởi đầu tốt đẹp nhường nào? Nếu như chưa hề xảy ra
chuyện gì, ngay từ đầu người nàng quen biết là hắn, sau đó mọi chuyện có thể
khác biệt hay không?
Nhưng là nàng chẳng thể đưa ra bất kỳ đáp án khẳng định nào, những ngày vô lo
mà một cô gái nên có, nàng vĩnh viễn cũng không thể trải qua.
Khi gặp bọn họ, hoặc là trước khi gặp lại bọn họ, nàng thực sự chưa từng nghĩ
chính mình lại có thể sinh ra cảm giác không đành lòng. Ly biệt trước mắt, hết
thảy đau xót đã từng trải qua phảng phất đều trở nên không còn quan trọng; khi
cái chết đến gần, chút yêu cùng hận kia cũng sẽ trở nên vô cùng nhỏ bé.
Đối với rất nhiều người bọn họ mà nói, gặp gỡ nàng, hay gặp lại nàng lần thứ
hai, có lẽ là một khởi đầu.
Có điều với nàng mà nói, đây hết thảy cũng đã là kết thúc.
Đàm Xuyên hơi run rẩy bờ môi, cũng không nói gì, ngay sau đó liền chạy ra
ngoài không quay đầu lại.
Trong điện chém giết không ngừng, tình huống ngoài điện lại càng thêm hỗn
loạn. Long Vương lần này thực sự tính toán chu đáo chặt chẽ, trước dùng rượu độc
loại bỏ những kẻ lợi hại, bên ngoài lại phái người phóng hỏa đốt núi, chỉ cần có
đệ tử từ điện Thông Minh chạy ra, lập tức bao vây tiễu trừ. Trong ngoài giáp
công như vậy, núi Hương Thủ quả thật hiểm nguy khốn cùng.
Thấy có một nữ tạp dịch từ trong điện đi ra, đám thuộc hạ của Long Vương đang
canh giữ ở bên ngoài đồng loạt xông lên, vung đao chém tới. “Leng keng” mấy
tiếng lớn, bọn chúng chỉ cảm thấy giống như chém phải một thứ hết sức cứng rắn,
bị chấn động đến nỗi gan bàn tay đau nhức vô cùng, tập trung nhìn kỹ, trước mặt
đâu có người nào? Toàn bộ đao kiếm đều chém lên một khối đá không biết xuất hiện
từ đâu, chém như vậy mà một vết tích cũng chẳng có.
Bọn chúng nghi hoặc quay đầu lại nhìn xung quanh, phía sau chỉ có tiếng gió
thổi vi vu, Long Vương và sơn chủ còn đang đấu một mất một còn giữa không trung,
ngoài ra đến nửa bóng người cũng chẳng thấy.
Đang giữa lúc hoang mang nghi hoặc, chợt nghe trong điện Thông Minh truyền
tới tiếng chém giết từng đợt, đám đệ tử sơn chủ tựa hồ cho đến lúc này mới kịp
phản ứng chuyện gì đang xảy ra, nhao nhao hét lên điên cuồng, rút ra vũ khí đeo
bên mình quyết một trận tử chiến với đám đào kép còn lại k