
ng nàng áp sát vào
lồng ngực hắn, “Hôm nay gan lại nhỏ đi rồi sao, không dám nói hiến thân?”
Đàm Xuyên cười gượng chỉ vào mảnh trăng nhỏ xíu như hàng lông mày giữa trời:
“Ấy là… Hôm nay không hoa không trăng, không có không khí… Ha ha, không có không
khí…”
Phó Cửu Vân thở nhẹ một hơi trên tai nàng, Đàm Xuyên sợ ngứa, có điều tránh
thế nào cũng không tránh nổi, cắn răng gồng mình chịu đựng, cảm giác như tê ngứa
vào cả trong lòng, tư vị lại chẳng hề khó chịu, chỉ cảm thấy hơi bỡ ngỡ, không
khỏi muốn kháng cự.
“Thật sao? Đại nhân cảm thấy không khí của ngươi đều chạy tới chỗ Tử Thần cả
rồi. Nha đầu chết tiệt kia, có đại nhân vẫn chưa đủ, còn muốn trêu chọc Tử Thần
sao?”
Hắn nói như thể chuyện vô cùng trọng đại, mùi vị ghen tức rõ rệt.
Đàm Xuyên khẽ vặn vẹo vài cái, thấy hắn nhất định không chịu buông tay, đành
phải thở dài một tiếng: “Thực không dối gạt đại nhân… Tiểu nhân đối với Tử Thần
đại nhân vừa gặp đã rung động, gặp lại khó quên. Có điều tiểu nhân cùng Tử Thần
đại nhân khác biệt một trời một vực, không dám ước vọng trèo cao, miễn là mỗi
ngày có thể nhìn thấy hắn, tiểu nhân cũng thấy thỏa mãn rồi…”
Phó Cửu Vân thấp giọng cười hai tiếng, vuốt ve một lọn tóc của nàng, chậm rì
rì hỏi: “Cảm thấy Tả Tử Thần với Đậu Đậu ca của ngươi trông rất giống nhau chứ
gì?”
Đàm Xuyên đã sớm quên Đậu Đậu ca là kẻ nào, bị hắn nhắc tới mới nghĩ đến, vội
vàng gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy! Tiểu nhân vừa thấy Tử Thần
đại nhân, trong đầu liền trống không một mảnh…”
Phó Cửu Vân trầm mặc giây lát, rốt cục chậm rãi buông nàng ra. Đàm Xuyên
trượt xuống nhanh như cá chạch, cách xa hắn chừng một trượng mới dám quay đầu,
cười xòa nói: “Muộn rồi, đại nhân nghỉ ngơi cho sớm nha? Tiểu nhân đi đun nước
cho ngài…”
Hắn không trả lời, nhoài người nằm bò trên cửa sổ, khuôn mặt vô cảm bình tĩnh
nhìn nàng, nốt ruồi nơi đáy mắt khiến trông hắn giờ phút này u buồn mà lạnh
lùng. Đàm Xuyên không dám nhúc nhích, không biết vì sao, cũng chẳng dám nhìn
thẳng hắn, bối rối gục đầu xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình đến nhập
thần.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Cửu Vân mới thấp giọng mở miệng: “Ngươi đi ngủ
đi, không cần làm gì khác.”
Đàm Xuyên đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời, vội vàng đáp một tiếng, lập tức
xoay người đi.
Hắn bất chợt lại nói khẽ: “Tiểu Xuyên Nhi, nói dối cũng phải nói cho hùng
hồn, đừng có lúc nào cũng mang cái bộ dạng cô đơn bơ vơ. Ta không giống Tả Tử
Thần, ta có mắt, chuyện gì ta cũng đều nhớ cả.”
Nàng giật mình nhìn lại, Phó Cửu Vân đã khép cửa sổ.
Đàm Xuyên ngơ ngẩn đứng hồi lâu, nhất thời muốn xông thẳng vào túm lấy hắn
lớn tiếng hỏi xem những lời này tới cùng là có ý gì, nhất thời lại muốn giả bộ
như cái gì cũng không biết rõ, ngây ngây ngốc ngốc vào phòng đi ngủ. Nàng khẽ
động đậy, cắn cắn răng, quyết định làm như không có chuyện gì xảy ra, tiến vào
phòng trải giường chiếu bắt đầu đi ngủ.
Sau nhiều ngày như vậy, Phó Cửu Vân rốt cục đã trở lại, đáng tiếc đêm nay bầu
không khí vô cùng căng thẳng, hắn nằm trên giường đưa lưng về phía nàng, chăn
đắp đến đầu vai, không hề động đậy. Hắn bất động, Đàm Xuyên lại càng không dám
nhúc nhích, rón rén khẽ khàng trải giường chiếu, nằm co ro trên một góc ván
giường, cũng xoay lưng về phía hắn, cắn môi nghiến ngấu không nói nửa lời, giống
như muốn cùng hắn phân tranh cao thấp.
Mông mông lung lung trong giấc ngủ, cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt tóc
nàng, vừa dịu dàng vừa tràn đầy yêu thương, thật giống như một giấc mơ —— nàng
cũng chỉ có thể cho rằng nàng đang mơ.
Có người trên đỉnh đầu khẽ hỏi nàng: “Tả Tử Thần thật sự tốt vậy sao?”
Nàng thật sự không muốn nghĩ tới cái tên này, dứt khoát thụt đầu vào trong
chăn, làm bộ như đang ngủ rên hừ hừ hai tiếng. Trong đầu hiện ra rất nhiều cảnh
tượng, hỗn loạn không sao nắm bắt, sau cùng cứ vậy mà thiếp đi, mơ thấy năm đó
nàng lén lút trốn ra cung chơi, Tả Tử Thần một đường yên lặng đi theo, nàng cố ý
diện một bộ đồ mới tinh mà hắn cứ làm như không thấy. Nàng cáu đến điên người,
cố ý đi nhiều đường lòng vòng thật xa, kết quả bị đôi giày mới cọ xước chân,
đành phải ngồi ngây ngốc ở ven đường.
Khi ấy, hắn vẫn là một thiếu niên, luống cuống không biết làm thế nào cho
phải, mắt thấy trời sắp tối, nếu không hồi cung chỉ sợ cả hai sẽ bị mắng chết.
Có điều hắn lại không dám chạm tới người nàng, nàng là Đế Cơ, thân phận tôn quý,
hắn có với cũng chẳng tới nổi.
Sau đó vẫn là nàng chịu không nổi, phát cáu hỏi hắn: Huynh không phải đang tu
tiên sao? Ngay cả thông linh thuật đơn giản mà cũng không biết?
Hắn giật mình hiểu ra, gọi ra một chiếc kiệu mây đỗ bên cạnh, vươn tay tới đỡ
nàng, cứ như thể cả người nàng đều là bàn ủi, nóng tới mức hắn không ngừng run
nhè nhẹ. Chật vật đưa nàng vào trong kiệu, hắn thầm thì nói: Đế Cơ, vi thần đắc
tội.
Nàng lạnh mặt xoay đầu đi, thanh âm cũng lạnh lùng: Vi thần cái gì, huynh thì
là cái thần gì chứ!
[Thần ở đây là bề tôi, hạ thần ~~~'>
Hắn đành phải sửa lại: Thuộc hạ…
Nàng tiếp tục phát cáu: Thuộc hạ cái gì!
Hắn trầm mặc rất lâu, đ